Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1108: Đồng ý vẽ tranh




“Hơn nữa cái này có tính là gì, đám người trong giới nghệ thuật Hàn Quốc lại càng kiêu ngạo, vậy mà lại nói Quốc họa của chúng ta là từ nước bọn họ truyền sang
Còn ở trong giới gửi lời mời, bảo chúng ta đến mở mang kiến thức xem Quốc họa chân chính là thế nào
Cậu nói xem chúng tôi nghe xong lời này thì có thể nhịn được nữa sao
Vậy thì chắc chắn không thể nhịn rồi, nhớ năm đó lão Trịnh tôi vác súng… thôi, không nói nữa
Bây giờ là thời đại hòa bình không nói những đề tài phá hoại bầu không khí nữa.” Ông Trịnh rất tức giận nhưng với tâm tính mạnh mẽ của mình, cuối cùng ông ta cũng bình tĩnh trở lại
Hai người Nguyệt Thu Cư Sĩ cùng Đào Thế Cương ngồi một bên, tỏ vẻ rất ra hình ra dáng
Mỗi người một loại biểu cảm, giống như không giành lại được vẻ vang về cho đất nước thì quyết không bỏ qua
Lâm Phàm rất hoài nghi nhìn ba người: “Các ông có thể đáng tin cậy chút không, sao tôi cảm thấy giả dối quá vậy?”
Trịnh Trọng Sơn ho nhẹ một tiếng: “Chuyện này xem như tôi có hơi quá, nhưng tôi thề ý nghĩa chắc chắn gần như vậy
Cậu cũng biết rồi đấy, chúng ta ở quốc tế thua ai cũng được nhưng không thể thua Nhật Bản và Hàn Quốc
Những nghệ sĩ già như chúng tôi bình thường vẽ tranh không phải là giết thời gian, mà là ở thời khắc quan trọng này nhất định phải đứng ra mang vinh quang về cho đất nước
Để cho những người dân vì quốc gia mà kiêu ngạo, vì tinh hoa văn hóa đất nước mà kiêu ngạo
Vì vậy, lần này chúng tôi thực sự rất hy vọng Lâm lão đệ có thể ra mặt, dùng một bức tranh kinh thiên động địa để hạ bệ bọn họ.”
“Nói xong rồi
“Lâm Phàm cười nhìn Trịnh Trọng Sơn, ông Trịnh này cũng rất là lợi hại, mỗi câu nói đều là vì làm vẻ vang nước nhà ra để nói, khiến người ta không thể từ chối
“Nói xong rồi.” Trịnh Trọng Sơn gật đầu, cảm thấy bản thân nói rất khí thế, người bình thường nghe được những lời này chắc chắn sẽ vỗ ngực đảm bảo nhất định phải đem vinh quang về cho đất nước
Thế nhưng sao đến tai Lâm Phàm đột nhiên lại dường như rất bình thường
Điều này không đúng bài bản chút nào
Lâm Phàm gật gật đầu: “Được, lão Trịnh ông đã đích thân tới đây, nếu tôi không đồng ý thì là không nể mặt đúng không
Tôi cũng không hy vọng ngày nào đó thức dậy đột nhiên phát hiện bản thân bị một đám quân đội bao vây, ông nói xem như vậy có đáng sợ hay không?”
Ông trịnh vừa nghe xong thì có hơi lúng túng: “Lão Lâm, sao cậu lại nghĩ như vậy, năng lực của tôi là bảo vệ bạn tốt, không phải là đến để đối phó với bạn tốt đâu
Có điều tôi cũng nói thật, vốn dĩ là chúng tôi chỉ muốn cậu vẽ một bức tranh nhưng tôi thấy tinh thần của cậu rất tốt, nên cậu vẽ thêm mấy bức nữa được không?”
Lâm Phàm cười hỏi ngược lại: “Vậy ông muốn để tôi vẽ mấy bức?”
Đám người Trịnh Trọng Sơn dùng ánh mắt trao đổi với nhau: “Hay là thầu hết luôn?”
Lâm Phàm vừa nghe lập tức gầm thét lên, giọng to mới mức giống như sấm sét trực tiếp thổi bay mái tóc bạc của ông Trịnh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ba người các ông đừng quá tham lam, còn thầu toàn bộ, có phải là muốn tôi chết hay không hả
Không quá chín, mười bức chắc là đủ rồi.” Lâm Phàm rất nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy với số lượng này thì độ khó không lớn
Hơn nữa vì muốn có danh tiếng đương nhiên là phải lựa chọn những bức tranh ngầu nhất, tranh bình thường thật đúng là không được
“Cái gì?” Ba người vừa nghe lập tức ngẩn cả người, sau đó vẻ mặt không dám tin hỏi lại: “Lão Lâm, cậu nói bao nhiêu bức, mười bức à?”
Nhìn biểu hiện của ba người hình như còn rất không hài lòng, Lâm Phàm trừng mắt nhìn ba người một cái: “Tôi nói các ông này, đừng quá đáng quá nha
Mười bức đã rất tốt rồi, thêm nữa thì hơi quá rồi đấy.”
Trịnh Trọng Sơn vội vàng xua tay, sau đó nhịn không được ôm Lâm Phàm: “Lão Lâm, lão Trịnh tôi đời này không bái phục ai, nhưng hôm nay tôi bái phục cậu rồi, cậu chính là thần trong lòng lão Trịnh tôi
Mười bức, cuối cùng sẽ như thế nào đây nhỉ, với năng lực của cậu làm gì không đánh bại hết tất cả bọn họ được chứ.”
Lúc này bọn họ sắp khóc rồi, vốn bọn họ nghĩ chỉ cần một bức là được
Thế nhưng không ngờ rằng Lâm Phàm bá đạo như vậy, mở miệng ra là nói mười bức
Điều này làm cho ruột gan của bọn họ như sắp nhảy ra ngoài, kích động đến mức không biết nói cái gì
Lâm Phàm đẩy lão Trịnh ra: “Khi nào cần đến?”
“Một tháng, nhưng trước mười năm ngày phải gửi tác phẩm, chúng ta phải đưa đến hội triển lãm để niêm phong, nhưng mà có kịp không?” Ông Trịnh hỏi
“Mười lăm ngày?” Lâm Phàm dự tính một chút sau đó gật đầu: “Kịp, yên tâm đi.”
“Chắc chắn đó.”
Mục đích duy nhất của bọn người ông Trịnh cũng đã được thực hiện nên cả người đều thoải mái
Có điều bây giờ vẫn còn chưa xong, chuyện của họ tuy đã kết thúc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thế nhưng chuyện của viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn vẫn còn chưa xong
Tưởng rằng đem thứ hạng đổi lại là được hay sao
Làm gì có chuyện tốt như vậy
Vị trí thứ Nhất chỉ có một đương nhiên chính là của nhóc mập rồi
Hai mươi giải Nhì, giải Ba, giải khuyến khích những giải này chắc chắn đều có, Hiệp hội quốc họa rất có tiền hơn nữa tiền còn rất nhiều
Bởi vì những lão già này bán một bức tranh đều có giá trên trời
Mà ông Trịnh bọn họ cũng bị Lâm Phàm giữ lại một ngày, để ba người bọn họ dạy cho những đứa trẻ và kể về những câu chuyện của Quốc họa, lúc này mới xem như bỏ qua chuyện này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.