Lúc này Diệp Đồng Tiên đã cảm thấy đỡ hơn một chút nhưng đầu óc vẫn còn quay mòng mòng: “Thường Hải Ca, anh ta là ai?”
Thường Hải Ca chớp chớp mắt: “Tôi có thể không nói được không?”
Diệp Đồng Tiên: “Không được.”
Thường Hải Ca khó xử nói: “Lâm đại sư ở Thượng Hải, nhưng Đồng Tiên này, tôi khuyên cô không nên kiếm chuyện với Lâm đại sư.”
“Hừ.” Diệp Đồng Tiên hừ lạnh: “Anh yên tâm, tôi không làm gì quá đáng đâu.”
Thường Hải Ca lắc đầu: “Tôi không phải lo lắng cho Lâm đại sư mà là ngược lại, tôi đang lo lắng cho cô đó
Cô không phải là đối thủ của Lâm đại sư đâu.”
“Anh…” Diệp Đồng Tiên không nghĩ đến Thường Hải Ca lại không tin vào mình, trong lòng giận đến tóc tai xù lên
Trong lúc tất cả mọi người đang tìm kiếm Lâm Phàm, hắn đã trở về khách sạn, thu xếp chuẩn bị về Thượng Hải
Hắn không muốn hỏi nhiều về chuyện bên Hiệp hội Quốc họa
Vẽ thì cũng đã vẽ, nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, ở lại thủ đô chẳng có chuyện gì làm
Không bằng trở về Thượng Hải dẫn dắt mấy đứa nhỏ đến tương lai tươi sáng còn hay hơn
Buổi tối
Nhà họ Lương
Sau khi Lương Hồng Thiên khóc thút thít một hồi, tâm trạng nguôi ngoai đi rất nhiều, nhất là sau khi nhận được lời hứa của đối phương càng cảm thấy nhẹ lòng hơn, chỉ cần về sau không tìm mình gây sự thì chẳng sao cả
Vừa mới bước vào cửa
“Em trai, nghe nói gần đây em bị người ta dạy dỗ à?” Một người đàn ông xuất hiện trước mặt Lương Hồng Thiên, đây chính là anh trai cả nhà bác Hai
“Anh trai, anh nghe ai nói vậy?” Lương Hồng Thiên không muốn nhắc chuyện này, anh ta biết rõ những người này đến để chọc quê anh ta
“Không cần quan tâm ai nói anh biết, dựa vào tin anh nhận được, hình như em sợ người ta nên không dám trả thù
Đúng là mất mặt gia đình họ Lương chúng ta.”
Trong lòng Lương Hồng Thiên tức giận nhưng sau đó im lặng không nói gì, chỉ cười cười: “Anh, chuyện này không liên quan đến anh nhỉ
Nếu anh muốn báo thù cho em thì em rất hoan nghênh, anh có thể đi tìm Lâm đại sư có cửa hàng trong phố Vân Lý ở Thượng Hải
Nếu không còn chuyện gì khác, em muốn lên lầu nghỉ ngơi.”
Không đợi đối phương nói thêm gì nữa, Lương Hồng Thiên lập tức bỏ đi
Muốn báo thù
Bị khùng sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này còn không bằng làm chuyện khác
Huống chi, cho dù muốn trả thù cũng phải xem có được không
Người ta là bạn bè của Trâu đại thiếu gia, khó đảm bảo được Trâu đại thiếu gia sẽ không can thiệp
Nếu Đại thiếu gia tham dự vào, anh ta cũng không dám trêu chọc
Hôm sau
Sân bay thủ đô
Thường Hải Ca gọi đến
“Lâm đại sư, anh đi thật à
Sao không ở lại thêm ít ngày nữa?”
“Không cần, cám ơn anh đã tận tình đón tiếp.”
“Làm gì có, chuyện nhỏ thôi mà
Tôi cũng không làm gì cả
Thời gian anh đến thủ đô quá ngắn khiến tôi chưa kịp bày tỏ hết lòng hiếu khách của chủ nhà đây.”
“Lần sau còn nhiều cơ hội, đâu phải chỉ có lần này.”
“Vậy anh đi thượng lộ bình an nhé.”
“Cám ơn.”
Sau đó mấy người Trịnh Trọng Sơn, Ngô Vân Cương cũng điện thoại đến
Lần này hắn đi cũng không thông báo với bất kỳ ai, không cho ai đến đưa tiễn, cảm giác không cần thiết
Nhưng Trịnh Trọng Sơn hết lòng muốn giữ hắn ở lại đây, sợ rằng muốn dẫn hắn đi tham gia triển lãm quốc tế nữa ấy chứ
Tuy nhiên đối với Lâm Phàm, hắn muốn trở về chứ không phải đi ra nước ngoài, mười bức Quốc họa đã vẽ xong thì cần ra nước ngoài để làm gì, chẳng phải là quá lãng phí thời gian sao
Hiện tại chỉ cần theo dõi triển lãm tranh quốc tế lần này thế nào là được rồi
Ở phố Vân Lý
Lâm Phàm đã trở về được nhiều ngày
Bây giờ nhiệt độ bên ngoài đã dịu bớt nhưng đối với Lâm Phàm, dù hắn có thể cảm nhận được nóng lạnh nhưng hắn không hề sợ những thứ này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Kiến thức võ hiệp quả thật rất mạnh mẽ, có thể khiến hắn không sợ nóng không sợ lạnh, luôn bảo đảm nhiệt độ cơ thể ở mức tốt nhất
Ngô U Lan đến sau lưng Lâm Phàm, ngón tay thon dài thanh mảnh đặt trên huyệt thái dương của Lâm Phàm, nhẹ nhàng xoa bóp
Sau đó cúi đầu, mái tóc dài rũ xuống dưới, một mùi thơm vấn vương ngay chóp mũi hắn
“Anh Lâm, sắp có kết quả của triển lãm tranh quốc tế rồi đó.”
Lâm Phàm sững sờ: “Thật à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sao mọi người biết sắp có?”
Ngô U Lan cười nói: “Trên mạng có đăng tin, hôm nay là ngày triển lãm nè, không biết kết quả ra sao.”
Lâm Phàm cười: “Chắc không thành vấn đề gì, không phải tôi đã vẽ hết mười bức tranh rồi sao, chỉ cần con mắt của họ không bị hỏng thì chắc sẽ không sao đâu.”
Hắn vô cùng tự tin với mười bức tranh kia, nếu như lần này không đoạt được giải nhất thì cũng không còn cách nào khác
Vốn hắn định gọi điện thoại cho Trịnh Trọng Sơn nhưng suy đi nghĩ lại đành thôi, bên kia họ vẫn còn đang là buổi tối, triển lãm tranh vẫn chưa chính thức bắt đầu, đợi đến khi bên này đã là buổi tối thì bên kia sẽ chính thức khai mạc
“U Lan, kỹ thuật của cô ngày càng tốt đó nha, mạnh nhẹ vừa phải, có đi học thêm ở đâu không đấy?” Lâm Phàm cười nói, mỗi ngày hắn trôi qua rất thoải mái, lúc mệt mỏi thì Ngô U Lan sẽ đứng đằng sau bóp vai cho hắn, xoa bóp huyệt Thái Dương, rất thoải mái dễ chịu