“Chắc chắn là vậy, anh thử nhìn xem bây giờ người giàu nhất nước ta, chỉ cần anh ta vẽ vu vơ một bức tranh là đã có thể đấu giá được hơn bốn triệu
Dù có vài điểm không so sánh được nhưng danh tiếng của Lâm đại sư cũng không hề thua kém
Những bức tranh này sẽ có giá trị cao hơn, có thể nói, nếu bây giờ ai có tranh của Lâm đại sư thì bây giờ có thể làm giàu rồi
Hơn nữa đợi đến khi Lâm đại sư khuất núi, chắc chắn giá trị liên thành, không dưới vài tỷ.”
“Khiếp thế…”
Lâm Phàm thấy bão bình luận trong phòng trực tiếp, khó xử nói: “Mấy ông mấy bà làm ơn bình tĩnh lại đi
Tôi mới hai mươi mấy tuổi mà mấy người trù tôi chết rồi, có phải là chơi xấu tôi không?”
“Ha ha, Lâm đại sư sợ đến tè ra quần rồi kìa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không có mấy ai trông ngóng Lâm đại sư từ trần đâu.”
“Cây ATM di động luôn nằm trong vòng nguy hiểm.”
Lúc đang vẽ những bức tranh đó, Lâm Phàm đã nghĩ đến điều này, tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ không tì vết sẽ có giá trị cao trong giới, tuyệt đối không có chuyện không ai biết đến, chắc chắn sẽ nhận được sự quan tâm của mọi người
Danh tiếng của hắn sẽ một lần nữa vang dội
Tuy nhiên không biết tình hình bên kia của Trịnh Trọng Sơn như thế nào, không phải định để mình trở thành cây ATM di động thật đấy chứ, vậy thì toang rồi
Như vậy thì sẽ làm cho hắn có một cảm giác, luôn có điêu dân muốn hành thích trẫm
Mở Weibo ra
Lâm Phàm cảm thấy mình phải làm sáng tỏ vài vấn đề, bầu không khí hiện nay không ổn lắm, chẳng phải chỉ vẽ vài bức tranh thôi sao, có cần phải kích động vậy không chứ
Weibo của hắn đã bị fan hâm mộ chiếm đóng, tất cả đều đang hỏi chuyện này
Bây giờ bọn họ cũng muốn biết có phải do hắn vẽ những bức tranh này không
Đối với việc này, chắc chắn hắn không thể nói không phải, dù sao hắn cũng không phải người thích nói dối
Weibo: “Các cư dân mạng thân mến, xin kiềm chế
Mười bức tranh này do tôi vẽ ra, nhưng chỉ là vẽ vu vơ mà thôi, không cần quan tâm quá
Việc làm vẻ vang nước nhà mới là việc quan trọng, còn bức tranh này trị giá bao nhiêu thì chỉ là phù du
Mọi người đừng nghĩ đến việc tôi chết sẽ thế nào, tôi vẫn chưa được sống bao lâu mà.”
Cư dân mạng
“Ôi mẹ ơi, Lâm đại sư thừa nhận rồi kìa.”
“Cha ơi, vẽ cho con trai một bức tranh đi
Không cần lớn đâu, một mét đủ rồi.”
“Ha ha, Lâm đại sư đang sợ hãi, sợ bị người khác hại chết.”
“Sau này Lâm đại sư nhớ cẩn thận, tranh của ngài đã được lan truyền, có những người muốn tranh tăng giá sẽ luôn theo dõi chằm chằm ngài đấy.”
“Thật tài giỏi
Lâm đại sư đúng là đa tài đa nghệ
Không biết có cái gì mà Lâm đại sư không biết không nhỉ
Quả là khủng khiếp.”
Đối với nhóm cư dân mạng, họ thật sự khiếp đảm bởi vì đây đúng là chuyện làm cho người ta sợ hãi
Hơn nữa còn rất e ngại, đám fan hâm mộ theo dõi Lâm đại sư lâu năm phát hiện không có gì Lâm đại sư không biết, tên tuổi trong ngành có thể dọa rất nhiều người
Đại tông sư quốc thuật, thần y, còn nữa, bây giờ lại là một đại sư quốc họa
Thật quá ghê gớm
Lúc này các ông chủ cửa hàng lớn trong phố Vân Lý ào đến như ong vỡ tổ
Ông Lương đứng mũi chịu sào, gương mặt đỏ bừng: “Ông chủ nhỏ, những bức quốc họa kia là cậu vẽ thiệt hả?”
Ông Trương: “Ông chủ nhỏ, không phải bữa trước cậu hứa vẽ cho tôi một bức sao
Việc này còn tính không đấy?”
Chị Hồng: “Ông chủ nhỏ, hai đứa con gái nhà tôi đều gả cho Cẩu gia nhà cậu, cậu không thể không cho sính lễ gì chứ.”
Đối diện với nhóm hàng xóm cũ này, Lâm Phàm xấu hổ sau đó gào lên: “Đừng nói nữa, không có, không có gì hết
Mau về mở tiệm đi.”
“Ông chủ nhỏ, cậu không thể làm vậy đâu
Quan hệ của chúng ta thân thiết thế này, bây giờ tranh của cậu còn rất nổi tiếng nữa, ít nhất phải cho chúng tôi một bức để chúng tôi làm báu vật gia truyền với chứ.”
“Đúng đó, đúng đó.”
…
Thật ra đối với các ông chủ cửa hàng, họ không phải thật lòng muốn ép ông chủ nhỏ vẽ tranh, chẳng qua tâm trạng trở nên kích động nên hăng hái quấy phá một chút
Người ngoài chỉ có thể hâm mộ Lâm đại sư, nhưng đây chính là ông chủ nhỏ của bọn họ, sao họ không phấn khích được chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhất là khi quan hệ giữa họ và ông chủ nhỏ khắng khít như vậy
Chẳng lẽ mười năm, hai mươi năm còn không lấy được tranh của ông chủ nhỏ à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bây giờ họ đến, trước tiên là muốn chúc mừng, sau là muốn nịnh bợ ông chủ nhỏ một chút, biết đâu ông chủ nhỏ cao hứng vẽ cho họ mấy bức tranh thì sao
Hiện tại họ đang hối hận sâu sắc
Biết vậy trước đây ra tay thì ngon rồi
Hai ngày trôi qua, bây giờ hắn đã hiểu rõ cảm giác bỗng nhiên nổi tiếng là thế nào, đặc biệt trong giới hội họa, khiến cho biết bao người đến tìm hắn xin tranh
Ánh mắt những ông già bà trẻ trong phố Vân Lý mỗi lần nhìn hắn khác hoàn toàn so với trước kia
Ánh mắt họ vô cùng nóng bỏng khiến người ta sợ hãi, sợ rằng với họ chỉ tiếc là không thể trói mình lại rồi nhốt vào phòng tối, ép mình vẽ tranh mỗi ngày, không vẽ xong thì không cho ăn cơm