Chỉ nghĩ thôi đã thấy nổi hết da gà
Đối với Hiệp hội Quốc họa, bây giờ họ vô cùng thỏa mãn, danh tiếng vang dội khắp triển lãm tranh quốc tế
Vô số đại sư nghệ thuật nước ngoài hận không thể ăn dầm nằm dề trong triển lãm tranh để mỗi ngày được ngắm và nghiên cứu những bức tranh này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thậm chí có vài vị đại sư vì những bức tranh này mà bắt đầu nảy sinh hứng thú với quốc họa
Tất nhiên không phải triển lãm tranh quốc tế diễn ra hoàn toàn thuận lợi, vào ngày thứ hai có một tên siêu trộm quốc tế muốn trộm tranh nhưng tiếc là Trịnh Trọng Sơn đã dẫn người đến bảo vệ chặt chẽ những bức tranh này, kể cả ban đêm cũng có người ở bên cạnh canh giữ
Khiến gã siêu trộm quốc tế rất tiếc nuối, hoàn toàn bó tay chịu thua
Thượng Hải
Lâm Phàm vừa rời giường, Trịnh Trọng Sơn đã điện thoại đến
“Ông Trịnh, mọi người về rồi à?”
“Về rồi, cậu không biết chứ, ở hôm triển lãm tranh đã hấp dẫn biết bao nhiêu người, lúc nhìn đến tác phẩm của cậu thì vẻ mặt ai cũng lạ lùng lắm, nếu cậu nhìn thấy thì sẽ cười chết mất.”
Không cần Trịnh Trọng Sơn kể lể, hắn cũng biết những người đó có vẻ mặt gì, ngoại trừ kinh ngạc còn có thể là gì nữa chứ
Lúc này Trịnh Trọng Sơn hưng phấn nói: “Người phụ trách triển lãm tranh quốc tế đã liên hệ với chúng tôi, hy vọng thuê mười bức tranh của cậu để tiếp tục triển lãm nhưng bị chúng tôi từ chối
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sao tôi có thể giao cho bọn họ những bảo bối này được, nhất định phải mang về nước rồi
Hơn nữa tôi đã liên lạc với viện bảo tàng quốc gia rồi, sẽ quyên tặng mười bức tranh này cho họ
Giá trị nghệ thuật của những bức tranh này rất cao, chưa kể giá trị lịch sử còn cao hơn nữa.”
Lâm Phàm không nghĩ đến việc tác phẩm của mình có thể được trưng bày ở viện bảo tàng, hắn lập tức nở nụ cười: “Được, ông cứ sắp xếp ổn thỏa là được rồi.”
Trịnh Trọng Sơn: “Lão Lâm, cậu nghe tôi nói, hiến mười bức tranh này cho viện bảo tàng sẽ mang đến lợi ích cực lớn cho cậu đó
Cậu đừng nghĩ lão Trịnh tôi gài cậu, thời này không có nhiều tranh được vào viện bảo tàng đâu
Hơn nữa chỉ cần để vào đó, giá trị bản thân cậu sẽ tăng cao chót vót
Theo tôi đoán, danh tiếng của cậu sẽ truyền đến muôn đời.”
Lâm Phàm cười: “Lão Trịnh, ông nghĩ tôi là loại người gì thế
Sao tôi không tin ông kia chứ
Chắc chắn ông không bao giờ lừa tôi đâu.”
Thấy Lâm Phàm tin tưởng mình như vậy, Trịnh Trọng Sơn rất vui vẻ, sau đó hình như nghĩ đến việc gì, nói: “À đúng rồi, sau này cậu đừng tiện tay vẽ tranh cho người ta nhé
Bây giờ tác phẩm của cậu có giá hàng triệu rồi đó, không phải tầm thường nữa
Đây đã là con số dự tính thấp nhất, những tác phẩm hiện nay trên thị trường không có tác phẩm nào đạt được đến trình độ như cậu, chưa kể giá trị nghệ thuật trong tác phẩm của cậu thật sự quá cao, cao đến nỗi vượt khỏi đỉnh cao nghệ thuật hiện nay, chắc cậu hiểu rõ ý tôi rồi chứ?”
Lâm Phàm gật đầu: “Hiểu rõ, đúng rồi, không phải mấy ông cũng định hiến bức tranh tôi vẽ cho ông và mấy người lão Nguyệt vào viện bảo tàng luôn đấy chứ?”
Trịnh Trọng Sơn nghe xong nổi giận: “Sao có thể được
Những bức tranh này là cậu cho chúng tôi, là quà tặng của bạn bè, chúng tôi phải giữ làm báu vật gia truyền chứ.”
Trong lòng họ thì những tác phẩm của lão Lâm vẽ chính là bảo bối, mặc dù giá trị nghệ thuật không sánh bằng mười bức tranh kia nhưng cũng thuộc hàng đầu, có giá trị không thấp
Nếu tin tức tranh được viện bảo tàng quốc gia tiếp nhận được lan truyền ra ngoài, tranh của lão Lâm sẽ được định giá không tầm thường, giá trị sẽ tăng ào ào như hỏa tiễn
Lúc ở trung tâm triển lãm tranh đã có đại gia ra giá 20 triệu cho một bức tranh nhưng đã bị từ chối
Tiền tài có thể mua được những bức tranh này sao
Đây là tác phẩm đỉnh cao, sợ rằng không ai có thể vượt qua được
Đã là siêu phẩm thì cũng chỉ có lão Lâm tự mình vượt qua chính mình thôi…
“Ha ha.” Lâm Phàm cười tươi: “Tốt lắm lão Trịnh, những thứ này tùy ông sắp xếp, tôi không quan tâm đến nữa.”
Trịnh Trọng Sơn tỏ vẻ bí ẩn: “Lão Lâm, ngày tháng sắp tới của cậu sẽ không dễ chịu rồi, tôi cũng có thấy chuyện mọi người xem cậu là ATM di động rồi
Sau này sẽ có rất nhiều người có máu mặt đến nhờ cậu vẽ, cậu phải thật kiên định mới được đó nha.”
“Còn chờ ông nhắc sao
Người xa lạ thì chưa có, chỉ có một đống người quen đang làm phiền tôi đây này
Tôi cúp máy đây.” Lâm Phàm rầu rĩ nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
…
Viện bảo tàng quốc gia
Trong một sảnh triển lãm rộng rãi, mười bức tranh đã được bảo vệ
Một nhóm lão già tràn vào, trong đó có nhà sử học, có đại sư giám định nghệ thuật
Mục đích chính của họ đến đây là để nghiên cứu mười bức tranh này
Dù đây là sáng tác của đại sư hiện đại nhưng không hề giống với những đại sư khác
Chỉ dựa vào giá trị nghệ thuật trên đó, những bức tranh này đã đạt đến đỉnh cao, so với những bức tranh văn vật cổ còn hoàn mỹ hơn nhiều, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp
Nếu như những bức tranh cổ không có giá trị lịch sử, chỉ sợ không bằng một góc những bức tranh này