Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1152: Buổi xem mắt




Bình thường Thẩm Hồng không hút thuốc lá nhưng hôm nay cũng mua một gói Trung Hoa, nhanh nhẹn đưa cho ông Đan một điếu
Ông Đan gật đầu nhận lấy, lúc đi vào nhà đã quan sát một vòng khung cảnh xung quanh
Nhà có hơi nhỏ nhưng cũng khá sạch sẽ
“Thẩm Lương còn chần chừ trong phòng làm gì thế
Còn không mau ra đây!” Hạ lão sư hô lên, sau đó phân bua: “Bây giờ thằng nhóc này vẫn còn đang mắc cỡ.”
Ông Đan cười: “Không sao đâu, cứ để đứa nhỏ tự nhiên.”
Bọn họ chỉ có một đứa con gái duy nhất nên tất nhiên nâng như trứng, hứng như hoa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Gia đình nhà trai sinh hoạt cũng khá giả, việc làm ổn định, chỉ duy nhất nhà cửa không ra gì
Tất nhiên cũng phải xem xét con trai họ thế nào, nếu như người không chịu học hành thi cho dù có tiền đi chăng nữa cũng không được
Thẩm Lương ở bên trong hơi hồi hộp, sau đó bước đến phòng khách: “Chào chú, chào dì.”
Ông bà Đan quan sát sơ qua, âm thầm gật đầu
Đứa nhỏ này không tệ, gương mặt dễ nhìn coi như tuấn tú lịch sự
Họ cảm thấy tương đối hài lòng với người này, nhưng còn phải xem con gái nói thế nào
Đan Vi Diễm cẩn thận nhìn Thẩm Lương, gương mặt ửng hồng
Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy cảm thấy hơi ngượng ngùng nhưng nhìn chung vẫn tạm ổn
Tuy nhiên ánh mắt Dương Ninh Ninh hơi cao, một người đàn ông bình thường không có gì bắt mắt
Ông Đan lên tiếng: “Cha thấy hài lòng với đứa nhỏ này, con gái thấy thế nào
Nếu con thấy không ưng bụng thì cứ nói, không sao cả.”
Hạ lão sư ở bên cạnh cười cười: “Đúng, đúng, không thích thì cứ nói, xem mắt không được vẫn có thể làm bạn mà.”
Đan Vi Diễm mắc cỡ gật đầu: “Cha, con thấy ổn.”
Nghe đáp án, gia đình Hạ lão sư hớn hở, con bé đồng ý rồi thì đây đúng là một khởi đầu tốt đẹp
Trong phòng khách, mọi người trò chuyện vui vẻ, còn Hạ lão sư thì bận rộn trong bếp
Rất nhanh đã đến giờ
“Ăn cơm nào, anh Đan dùng chút rượu nhé?” Thẩm Hồng mời mọc, tận tình làm tròn trách nhiệm chủ nhà
“Được.” Ông Đan đồng ý, có chuyện gì cũng phải nói ở trên bàn ăn, nói rõ ràng tốt hơn
Dọn cơm
Nửa giờ sau
Ông Đan đặt ly rượu xuống: “Thẩm lão sư, tôi xin phép nói thẳng
Làm cha làm mẹ, tôi chỉ có duy nhất một đứa con gái này, dù gia đình chúng tôi không phải giàu sang gì nhưng cũng không phải dạng khó khăn
Tôi rất hài lòng với thằng bé Thẩm Lương nhà anh nhưng nếu muốn kết hôn, tôi hy vọng nhà trai có thể mua một căn nhà mới, tôi sẽ hỗ trợ trang trí và đồ gia dụng
Tôi thật lòng không muốn con gái tôi vất vả hoặc không có nơi ăn chốn ở đàng hoàng.”
Thẩm Hồng cắn răng: “Được, tuy trong nhà chúng tôi không có nhiều tiền như vậy nhưng tiền cọc mua nhà vẫn có thể bỏ ra
Anh thấy được không?”
Ông Đan bằng lòng: “Đồng ý
Chúng tôi không phải dạng người không hiểu chuyện, anh cứ cho chúng nó tiền đặt cọc, còn tiền mua nhà để chúng nó tự vay là được.”
Nhìn như Dương Ninh Ninh đang chơi điện thoại, thật ra đang nhắn tin với Đan Vi Diễm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Sao cha cậu đồng ý dễ dàng như vậy
Cậu hoàn toàn có thể tìm được chỗ tốt hơn gia đình nhà trai này mà.”
“Ừ, mình nghe theo cha mẹ mình, hơn nữa Thẩm Lương rất tốt mà.”
“Tốt gì mà tốt, nhìn cục mịch thấy mồ
Nếu sau này cậu kết hôn với anh ta, đi làm rồi về nấu cơm, muốn mua đồ tốt một chút cũng phải suy đi tính lại, chán chết đi được
Hay là cậu đừng đồng ý nữa, mình tìm người khác tốt hơn cho cậu.”
“Không cần đâu, mình thấy ổn rồi.”
“Trời à, sao cậu ngốc thế nhỉ
Đây chính là chuyện cả đời đó, không phải là việc nhỏ đâu
Bây giờ người ta còn chưa mua nhà nổi, sau này đến khi mọi chuyện xong xuôi chắc gì đã mua nổi nhà mới chứ.”
Bà Đan ngồi cạnh con gái, dĩ nhiên nhìn thấy nội dung tin nhắn trên điện thoại di động, bà ấy thấy Dương Ninh Ninh nói vậy cũng cảm thấy có lý
Làm cha mẹ ai không mong con cái mình được sống sung sướng
Gia cảnh nhà trai không tệ, việc làm ổn định nhưng chẳng qua chỉ là người bình thường, sau đó cười nói: “Hôm nay chúng ta nói nhiều rồi, hay là để tụi nhỏ tìm hiểu nhau một thời gian đi, sau khi chắc chắn thì bàn tiếp được không?”
Ông Đan ngạc nhiên, không biết vì sao vợ mình nói như vậy
Hạ lão sư nghe họ nói thế, trong lòng lo lắng, có cảm giác chuyện không suông sẻ
Đan Vi Diễm ngẩng đầu: “Mẹ
Con cảm thấy chưa chắc người khác tốt bằng.”
Nghe xong câu này, cả gia đình Hạ lão sư vui vẻ trở lại
“Thẩm Lương, con dẫn hai cô gái vào thư phòng chơi đi, mẹ nói chuyện với chú dì một chút.” Hạ lão sư nói
Thẩm Lương gật đầu: “Dạ.”
Trong thư phòng
Dương Ninh Ninh không ưa bất kỳ điểm nào ở Thẩm Lương, thậm chí còn không muốn nhìn, không biết vì sao Đan Vi Diễm đồng ý với chuyện này nữa
Nhà này quá rách nát, nếu bạn trai tương lai của mình ở đây chắc chắn cô ta sẽ phản đối
Đan Vi Diễm nhìn quanh một vòng, sau đó nhìn chằm chằm vào một bức tranh trên vách tường trong thư phòng: “Thẩm Lương, bức tranh này đẹp quá, là ai vẽ vậy anh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.