Thẩm Lương ngước lên nhìn: “Nghe mẹ tôi nói, đây là học trò của bà ấy tặng, nhân dịp sinh nhật của bà.”
Dương Ninh Ninh: “Không biết mua ở sạp ven đường nào, chẳng đáng giá được mấy chục đồng.”
Thẩm Lương cười cười gượng gạo
Chân mày Đan Vi Diễm nhíu lại: “Ninh Ninh, đừng nói thế.”
“Ờ.” Dương Ninh Ninh không thèm quan tâm, sau đó ngồi vào máy vi tính đọc tin tức
Thẩm Lương trò chuyện với Đan Vi Diễm, kể lại mấy chuyện vụn vặt
Bầu không khí giữa hai người hơi ngại ngùng, không được tự nhiên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ui trời, hai người xem tin tức này, mười bức tranh của Lâm đại sư sẽ được viện bảo tàng quốc gia tiếp nhận
Một bức tranh giá trị ít nhất mấy chục triệu trở lên đó
Nếu ai có một bức, chẳng phải sẽ thành đại gia ngay lập tức à?” Dương Ninh Ninh thở dài nói
Đan Vi Diễm và Thẩm Lương bị thu hút nên đến cạnh bên, nhìn thấy tiêu đề trên máy tính, ai nấy đều sửng sốt
“Thật đáng sợ.”
Dương Ninh Ninh bĩu môi: “Thẩm Lương, nếu bức tranh nhà anh do anh ấy vẽ thì giàu to rồi.”
“Hả.” Thẩm Lương ngạc nhiên, sau đó gãy đầu nói: “Làm gì có chuyện đó.”
Dương Ninh Ninh khinh bỉ nói: “Chắc chắn không phải rồi, nếu mà thế thật thì chắc mặt trời mọc ở hướng tây.”
“Ninh Ninh.” Đan Vi Diễm hơi bất mãn, sao Ninh Ninh nói chuyện khó nghe đến như vậy chứ
Trong khi Đan Vi Diễm đang muốn thay mặt Dương Ninh Ninh xin lỗi Thẩm Lương, bỗng phát hiện Thẩm Lương ngây ngốc đứng chết trân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bức tranh đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Anh sao thế?” Đan Vi Diễm hỏi
Dương Ninh Ninh liếc mắt nhìn, khinh thường nói: “Chắc đang ước bức tranh này của Lâm đại sư thì tốt biết bao đấy.”
Đúng lúc này, Thẩm Lương sực tỉnh, lập tức mở cửa chạy ra phòng khách: “Mẹ, mẹ, mẹ nói cho con biết, người học trò kia của mẹ tên gì vậy?”
Cả hai bên cha mẹ đang ngồi nói chuyện trên bàn ăn đều bị giật mình
Hạ lão sư không hài lòng nhìn con trai hấp tấp như vậy: “Làm cái trò khùng điên gì thế hả?”
Cảm xúc Thẩm Lương hơi kích động: “Mẹ, người học trò tặng mẹ bức tranh treo trong thư phòng tên gì vậy mẹ?”
“Lâm Phàm, sao thế?” Hạ lão sư trả lời
“Có phải hắn còn gọi là Lâm đại sư không?” Thẩm Lương hỏi
Hạ lão sư không rõ lắm, suy nghĩ: “Người học trò này của mẹ từng nói cậu ấy cũng được gọi là Lâm đại sư.” Sau đó nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì?”
Gương mặt Thẩm Lương hưng phấn đến đỏ ửng: “Mẹ, mẹ đến đây xem cái này với con nè
Con mới đọc được tin tức, bây giờ đến lượt mẹ xem đi.”
Hạ lão sư còn chưa biết xảy ra chuyện gì nhưng vẫn đi theo, ông Đan cũng vội vã chạy theo
Trong thư phòng
Thẩm Lương chỉ vào bức tranh: “Mẹ, mẹ đọc cái này, chúc Hạ lão sư sinh nhật vui vẻ, sống lâu trăm tuổi, học trò Lâm đại sư kính tặng.” Sau đó chỉ vào bản tin trên máy tính: “Mẹ xem bản tin này xem, có phải cùng một người không?”
Hạ lão sư bất ngờ, sau đó nhìn bản tin trên máy tính, nhìn lại bức quốc họa trên tường, trong thoáng chốc ngẩn người, không dám tin: “Chắc không phải đâu.”
Bản thân bà ấy không dám khẳng định
Thế nhưng ông Đan nhìn chằm chằm vào bức tranh trên tường: “Mấy ngày trước tôi có thấy tin này, hình như Lâm đại sư kia tên là Lâm Phàm, bây giờ đang có lời đồn, giá khởi điểm của mỗi bức tranh do Lâm đại sư sáng tác đều hơn mấy chục triệu, dù có tiền cũng không mua được
Hiện nay trên thị trường không có tác phẩm của hắn.”
Thẩm Hồng đứng bên cạnh vẫn im lặng không nói, nhưng hơi thở trở nên dồn dập
Nếu đây là sự thật, vậy cái kia đại diện cho chuyện gì
Không cần nghĩ cũng rõ, đó là trở thành nhà giàu mấy chục triệu trong chớp mắt
Riêng Dương Ninh Ninh ngẩn người, sau đó nghi ngờ hỏi: “Làm gì có chuyện đó, chắc chỉ trùng tên trùng họ thôi.”
Cô ta không tin vào việc đang xảy ra trước mắt, nếu thật vậy cô ta cảm thấy mình không còn cao hơn người khác một cái đầu, người ta chỉ cần một bức tranh đã có thể trở thành nhà giàu trị giá hàng chục triệu
Ai có thể chấp nhận được chứ
Thẩm Hồng: “Vợ à, nếu không thì em gọi điện thoại cho học trò kia hỏi thử xem, chúng ta cứ đứng đây đoán mãi cũng không biết được đâu.”
Hạ lão sư lập tức lấy điện thoại di động ra: “Được, em gọi ngay.”
Điện thoại mau chóng có người nhấc máy
“Có chuyện gì ạ Hạ lão sư?” Đầu dây điện thoại bên kia vang lên giọng nói của một thanh niên
Hạ lão sư: “Tiểu Phàm, cô hỏi một chút, cậu còn được người ta gọi là Lâm đại sư đúng không
Cậu có đưa cho cô một bức tranh, còn ký tên Lâm đại sư nên …”
Lâm Phàm ở đầu dây bên kia nghe vậy, lập tức cười rộ lên: “Lão sư, là con đó
Cô đoán đúng rồi, hiện nay cô phải bảo vệ tranh của con cho kỹ nha
Bây giờ ở ngoài có tiền không mua được đâu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Con vẽ cho cô một bức “Phú Quý Bình An Đồ” cao hai mét, ngang bốn mươi ba centimét
Kích thước này được xem như trung bình trong số những tác phẩm của con rồi
Nếu lấy ra ngoài bán có thể không dưới ba bốn mươi triệu đâu nha
Nhưng con cảm thấy có thể sẽ được nhiều hơn, vì dù sao trên thị trường không lưu hành tác phẩm của con, nên người muốn sưu tầm khá nhiều
Đến lúc con mất, không chừng bức tranh này sẽ hơn một tỷ đó…”