Bây giờ trong thư phòng, tất cả mọi người đều trố mắt, lúc Lâm Phàm thừa nhận mình chính là Lâm đại sư, bọn họ đã bị choáng váng
Mà lúc này Hạ lão sư hấp tấp nói: “Tiểu Phàm trò nói bậy bạ gì vậy, cô không biết món quà này quý giá đến thế, bây giờ cô đem trả lại cho trò nhé.”
Lâm Phàm: “Lão sư, đây là quà sinh nhật con tặng cho cô, cô trả cho con thì chẳng phải đang xem thường con à
Tranh này đã tặng cho cô thì cô muốn bán hay tặng gì đó tùy ở cô, con không còn liên quan nữa
Tất cả do cô quyết định.”
Vào ngày sinh nhật lão sư khi đó, hắn đã nghĩ kỹ, trong những kỹ năng mình sở hữu, kỹ năng quốc họa là môn có khả năng tăng cao giá trị nhất trong tương lai
Nên tặng cho lão sư một tác phẩm quốc họa xem như cảm ơn Hạ lão sư đã chăm sóc mình thời đại học, cũng coi như báo đáp cho bà ấy
“Không bán, có nghèo rớt mồng tơi cũng không bán
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhất định cô sẽ giữ thật kỹ để truyền lại cho con cháu.” Tâm trạng Hạ lão sư kích động nói
Lâm Phàm: “Tốt lắm, nếu không có chuyện gì nữa thì con cúp máy đây, cô có gì cần thì cứ gọi cho con nha.”
Hạ lão sư: “Được Tiểu Phàm, trò cứ nghỉ ngơi đi
Bây giờ cô đang xem mắt cho con trai, nếu như thành công thì con phải đến dự lễ thành hôn đấy nhé.”
Lâm Phàm cười: “Chắc chắn, cho dù cô không mời con cũng đi.”
Sau khi cúp điện thoại
Trong thư phòng hoàn toàn im phăng phắc
Gương mặt Thẩm Lương ngơ ngác, anh ấy không ngờ nhà mình có chứa một bức tranh trị giá chục triệu
Trong lòng cha mẹ Đan Vi Diễm khẽ thở dài, sau đó nói: “Thẩm lão sư, Hạ lão sư, chúng tôi không làm phiền nữa, tạm biệt.”
Hoàn cảnh bây giờ, hai bên không cùng đẳng cấp, người ta có một bức tranh trị giá hơn chục triệu, mình có gì để bàn điều kiện với người ta, rõ ràng người ta có nhiều sự lựa chọn tốt hơn mình
Hạ lão sư: “Khoan đã, sao vội đi thế kia
Không phải chúng ta nói để bọn nhỏ tìm hiểu một thời gian trước à
Tôi cũng rất hài lòng với con bé này, nếu có thể thành công thì cũng phải chuẩn bị cho thật kỹ nữa.”
Ngay lúc này, ông bà Đan cười tươi rói: “Được, vậy chúng ta ra ngoài tiếp tục dùng bữa, để tụi nhỏ nói chuyện với nhau đi.”
“Đồng ý.”
Trong thư phòng chỉ còn lại ba người Thẩm Lương
Sắc mặt Dương Ninh Ninh bây giờ như bị táo bón, rõ ràng việc này khác xa tưởng tượng của cô ta
Không hiểu nãy giờ đã xảy ra chuyện gì mà có kết quả thế này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tất nhiên cả nhà Hạ lão sư bắt đầu nâng niu bức tranh này, không tiếp tục treo ở thư phòng nữa
Bởi vì thật sự quá đáng quý
Quý giá đến nỗi họ không dám đặt ở gần mình
Hiện nay Lâm Phàm cũng rất cáu kỉnh, không phải cáu kỉnh vì cảm thấy buồn bực, mà vì chính mình bây giờ rất đáng giá, cảm giác cáu kỉnh đó mọi người có hiểu không vậy
Mình tài năng quá cũng khổ ghê
Ngô U Lan quét tước bụi bặm trong tiệm, thấy trên mặt anh Lâm tỏ vẻ bực dọc, nhẹ nhàng cười hỏi: “Anh Lâm, anh đang nghĩ chuyện gì vậy?”
Lâm Phàm cười nói: “Cô nhìn đi, bây giờ tranh của tôi có giá như vậy, cô đoán xem sau này tôi ra ngoài có gặp nguy hiểm không?”
Ngô U Lan cười toe toét: “Tôi không biết có nguy hiểm không nhưng tôi biết chắc chắn sẽ có rất nhiều người tìm anh Lâm xin tranh.”
“Tôi không cho đâu.” Lâm Phàm nói, mấy món đồ này đáng giá nhờ khan hiếm, nếu mình vẽ mấy trăm, mấy ngàn tấm thì giá trị chúng nó không đáng một đồng
“Ừ, đúng rồi, mấy hôm nữa chúng ta đi viện phúc lợi trồng hoa với bọn nhỏ nhé?” Lâm Phàm hỏi
Bây giờ nghĩ đến nhiệm vụ trang kiến thức thứ mười sáu, hắn cảm thấy hơi phấn khích
Đây là một nhiệm vụ rất có ý nghĩa, tốt hơn rất nhiều so với mấy cái nhiệm vụ lớn lao kia
“Được.” Ngô U Lan đồng ý ngay không hề do dự, bất kể ở đâu, chỉ cần ở chung với anh Lâm là đủ hạnh phúc rồi
Lúc này một mùi hương thoáng qua chóp mũi, một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện ở cửa ra vào
“Hì hì, anh Lâm, tôi về rồi nè.” Ngô Hoán Nguyệt xinh đẹp đứng ngay cửa, nụ cười rạng rỡ trên mặt như tiên nữ
Hơn nữa sau khi tiến quân vào giới giải trí, khí chất dần dần thay đổi, chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra đây chính là một ngôi sao
“Ôi chao, sao Hoán Nguyện trở về rồi?” Lâm Phàm bất ngờ, sau đó cười hỏi: “Bây giờ cô bận rộn ghê thật, một tháng chưa chắc đã gặp cô được một lần.”
Ngô Hoán Nguyệt lè lưỡi nói: “Anh Lâm, người ta mới được nghỉ nửa tháng đã đến tìm anh rồi này.” Sau đó ánh mắt nhìn Ngô U Lan: “Chị U Lan, có nhớ em không?”
Mối quan hệ giữa hai cô gái không tệ nhưng lúc dính líu đến Lâm Phàm là không ai nhường nhịn ai, ai giành được phải xem bản lĩnh của người đó
Bởi vậy bình thường hai người qua lại giống như chị em, chỉ cần liên quan đến Lâm Phàm là trở mặt ngay
Trong lòng Ngô U Lan cảm thấy khó chịu, sao cái bóng đèn này quay lại rồi
Không phải minh tinh thường hay bận rộn à
Thấy dáng vẻ cô ta có bận bịu chút nào đâu chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]