Buổi chiều
Ngô U Lan, Ngô Hoán Nguyệt xúm xít quanh Lâm Phàm, tranh nhau kể một số chuyện thú vị
Triệu Chung Dương lặng lẽ đến gần Điền Thần Côn: “Thần Côn, sao tôi cảm thấy hôm nay bầu không khí trong tiệm có gì đó hơi lạ, hình như có nguy hiểm đâu đây.”
Điền Thần Côn liếc mắt: “Cậu ngốc quá, có vậy mà cũng không biết?”
Triệu Chung Dương liếc mắt nhìn hai cô gái, sau đó gật đầu: “À, hiểu rồi, ra thế.” Sau đó thấy hâm mộ: “Haizz, nghĩ đi nghĩ lại thì anh Lâm có hai cô gái theo đuổi, còn tôi vẫn còn đang ế chỏng ế chơ đây, người so với người đúng là tức chết mà.”
Điền Thần Côn: “Ha ha, cậu còn phải hâm mộ dài dài, họ Điền tôi luyện Bát Quái Chưởng đến xuất thần nhập hóa mà vẫn cô đơn đến giờ
Cậu đừng có gấp làm gì, sau này chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, xem như đôi bạn cùng tiến cũng được.”
“Dẹp dẹp
Giúp đỡ ông ấy hả
Để tôi đi làm thầy tu còn sướng hơn.” Triệu Chung Dương thấy ánh mắt Điền Thần Côn có vẻ gian trá, biết ngay ông Thần Côn này đang nghĩ việc xấu xa gì
Mình ế thì cứ ế đi, còn dụ dỗ một chàng trai tài năng như mình ế chung nữa, đúng là nằm mơ giữa ban ngày
…
“Xin hỏi đây là tiệm của Lâm đại sư đúng không?” Lúc này ở ngoài cửa có hai vị khách lạ xuất hiện
Điền Thần Côn: “Đúng rồi, hai người là ai?”
“À, chúng tôi đến từ Giang Ninh, muốn gặp Lâm đại sư.” Một người đàn ông trong đó trả lời, người đàn ông trung niên ở phía sau vẫn lặng thinh, nhìn qua có vẻ rất thần bí
Chắc chắn đây là lão đại của người đàn ông vừa nói chuyện
Điền Thần Côn: “Tìm cậu.”
Lâm Phàm ngước lên: “Tôi là Lâm đại sư, hai người tìm tôi có việc gì?”
Lúc này người đàn ông trung niên vẫn im lặng nãy giờ bỗng giật mình, trên mặt nở một nụ cười sau đó bước đến: “Xin chào Lâm đại sư, tôi đến từ Giang Ninh
Đây là danh thiếp của tôi, lần này tôi đến đây là muốn xin Lâm đại sư một bức tranh, tất nhiên về chi phí chắc chắn sẽ để cho cậu hài lòng.”
Lâm Phàm nhận lấy danh thiếp, đọc sơ qua
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Công ty trách nhiệm hữu hạn phát triển địa ốc Long Đằng Giang Ninh, Chủ tịch Lý Kiến Minh.”
Lý Kiến Minh cười nói: “Chính là kẻ hèn này.”
Kể từ khi tác phẩm của Lâm Phàm được viện bảo tàng quốc gia đón nhận, thanh danh bắt đầu nổi như cồn, nhóm cư dân thành thị hết sức ngạc nhiên và chỉ có thể ngưỡng mộ
Thế nhưng đối với các đại gia, nếu có thể có một tác phẩm của Lâm đại sư treo ở văn phòng thì sẽ rất có thể diện
Hơn nữa chỉ cần trả tiền thì làm gì có đại sư quốc họa nào không chịu vẽ
Chẳng lẽ có tiền còn không mua nổi hay sao
Nhất là sau khi biết Lâm đại sư chỉ là một thanh niên, ông ta càng thêm tự tin, có người trẻ tuổi nào mà không tham tiền kia chứ
Nhưng vào lúc này, Lâm Phàm trả lại danh thiếp: “Không vẽ, xin mời đi cho.”
Lý Kiến Minh ngẩn người, dường như không chấp nhận được: “Tôi từ Giang Ninh lặn lội tới đây, vậy mà cậu lại đuổi đi như thế sao?”
Lâm Phàm ngẩng đầu: “Chứ ông muốn sao?”
Lý Kiến Minh không ngờ người ta từ chối thẳng thừng như vậy: “Cậu cứ nói thẳng một con số, một bức tranh của cậu theo giá thị trường hiện nay là cỡ 30 triệu
Tôi không cần một bức lớn như thế, vẽ cho tôi một bức Thái Sơn là đủ rồi.”
Lâm Phàm xua tay, hắn chẳng muốn vẽ gì cả
Hắn biết sẽ có rất nhiều người đến mua tranh của hắn nhưng không ngờ việc này còn nhanh hơn hắn dự tính
“Không bán, bây giờ tôi không bán tranh gì cả
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thần Côn, tiễn khách.”
Điền Thần Côn đến trước mặt hai người: “Hai vị mời đi thôi, nếu anh mua bánh kếp thì mai ghé lại
Nếu anh muốn xem bói thì ngay bây giờ có thể xem cho anh một quẻ, tranh thì ở đây không bán đâu.”
Cuối cùng xua đuổi hai người này đi
Lâm Phàm cười, có chút khó xử nói: “Mọi người thấy không
Chuyện này đến khá nhanh ấy chứ.”
Vẻ mặt Điền Thần Côn vô cùng phức tạp: “Thằng nhóc, vừa nãy là 30 triệu lận đó
Nếu cậu vẽ một bức là có ngay 30 triệu rồi.”
“Miễn, đâu phải chỉ có duy nhất một người có tiền, nếu ai tôi cũng vẽ thì không phải tôi sẽ mất giá à?” Lâm Phàm nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này Điền Thần Côn mới kịp ngộ ra: “Hóa ra là vậy
Tôi hiểu rồi, cậu muốn vật hiếm thì quý chứ gì
Chờ sau này giá tăng đến đỉnh thì sẽ nhận vẽ, như vậy sẽ ngon lành hơn.”
Lâm Phàm liếc Điền Thần Côn, thuyết âm mưu quá đấy, nguyên nhân duy nhất mình không muốn vẽ chính là quá lười, không có sức đâu mà vẽ
Sáu giờ chiều
“Hết giờ làm.” Lâm Phàm đứng dậy vươn vai, lắc cổ qua lại, dù từ trưa cho đến giờ không có làm cái gì nhưng cũng thấy đủ mệt, hắn tự phục mình đã có thể ngồi lâu đến vậy
Ngô Hoán Nguyệt: “Anh Lâm, tối nay chúng ta qua nhà anh nấu ăn nhé?”
Lâm Phàm: “Chỗ của tôi không lớn đâu.”
Ngô Hoán Nguyệt cười tủm tỉm nói: “Không lớn thì mới càng ấm áp chứ, mọi người nói có đúng không nào?”
Điền Thần Côn gật đầu: “Đúng, ý kiến hay
Nghe rất hợp lý.”
Tất nhiên Triệu Chung Dương muốn còn không được, cậu ta dòm ngó đồ ăn anh Lâm làm từ lâu, đã một thời gian dài không được ăn, con sâu thèm ăn trong bụng cũng bắt đầu rục rịch