Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1162: Xin tranh




Phương Chính Nham tươi cười, không ngừng khen ngợi: “Thiếu niên sinh anh hùng, chào đồng chí tiểu Lâm.”
“Cảm ơn lãnh đạo khen ngợi, có điều cái tên đồng chí tiểu Lâm này nghe hơi kỳ kỳ, tôi cho rằng gọi Lâm đại sư vẫn là tốt nhất.” Lâm Phàm lại không phải là người chưa từng lăn lộn trong xã hội
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tuy Trịnh Trọng Sơn không đáng tin cậy, nhưng địa vị cũng cao hơn Phương Chính Nham nhiều
Nếu để Trịnh Trọng Sơn biết tên này gọi mình là tiểu Lâm, vậy không phải sẽ một chưởng đánh vào gối đối phương rồi mắng, có phải ông đang muốn leo lên đầu lão già tôi hay không
Phương Chính Nham sửng sốt sau đó cười nói: “Đúng, đúng, lỡ lời, lỡ lời
Quốc họa của Lâm đại sư vô cùng tuyệt vời, tác phẩm nổi tiếng ở nước ngoài làm rạng rỡ đất nước, là kho báu của quốc gia, nên gọi Lâm đại sư mới đúng.”
Quận trưởng Xa lau mồ hôi trên trán, Lâm đại sư này đúng là to gan, muốn dọa chết người sao
May mắn là lãnh đạo không tức giận, nếu như tức giận thì chuyện này sẽ gây thêm phiền phức cho mình về sau
Như thế thì đúng là muốn lấy cái mạng nhỏ này của mình mà
Lãnh đạo cảm thán: “Đối với cuộc sống hiện tại cậu có hài lòng không?”
Lâm Phàm: “Hài lòng.”
Lãnh đạo: “Đối với chính phủ cậu có yêu cầu gì không
Có chỗ nào cậu cho rằng không tốt hay không?”
Lâm Phàm: “Không có, đều rất tốt.”
“Mà tranh của đại sư đúng là làm cho người ta lưu luyến không quên, mỗi lần tôi xem đều cảm thấy vô cùng rung động.”
“Không dám nhận, không dám nhận.”

Một hỏi một đáp, bầu không khí hiện trường có chút vi diệu
Quận trưởng Xa hơi nóng nảy, nhìn Lâm Phàm nháy mắt ra hiệu, nhưng điều khiến ông ta sụp đổ chính là Lâm đại sư lại hỏi lại một câu
“Quận trưởng Xa, ông cứ nháy nháy mắt làm gì vậy
Chẳng lẽ mắt ông bị gì sao, hay là để tôi xem giúp cho.”
Nghe thấy câu này, quận trưởng Xa chết lặng, ám chỉ rõ ràng như vậy, sao lại không nhìn ra cơ chứ
Lãnh đạo cũng đã đứng đây hơn mười phút rồi, đừng nói là ghế, ngay cả một ngụm nước cũng không có
Hơn nữa những câu hỏi này cũng rõ ràng lắm rồi, chẳng phải ý là muốn xin một bức tranh hay sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cậu chỉ cần nói thẳng nếu lãnh đạo đã thích, vậy để tôi thể hiện chút tài, vẽ một bức tặng cho lãnh đạo là được
Nếu vậy thì chuyện này không phải là được giải quyết rồi sao, không chỉ khiến lãnh đạo vui vẻ mà còn có thể để lại ấn tượng sâu sắc trước mặt lãnh đạo
Sau này chắc chắn lên như diều gặp gió
Phương Chính Nham nhìn Lâm Phàm, mà Lâm Phàm lại nhìn ông ta
Hai người cứ như thế nhìn nhau, trong lúc nhất thời lại không có lời nào để nói, cũng không có cái gì để hỏi
Không khí có chút lúng túng
Mà càng làm cho quận trưởng Xa sụp đổ chính là Lâm đại sư này lại không tự hiêu, vẫn luôn giả ngu, giả ngốc
“Khụ!” Quận trưởng Xa ho một tiếng, cười nói: “Lâm đại sư, không biết có thể ngồi xuống nói chuyện được không.”
“Hả?” Lâm Phàm vẫn tiếp tục giả ngu: “Không phải lãnh đạo đến thị sát sao
Không phải là nên đi đến những chỗ khác xem thêm nữa à?”
Lúc này, quận trưởng Xa thực sự chết lặng, rốt cuộc Lâm đại sư này đang giả ngu hay là ngu thật vậy
Nếu như là người khác thì đã mời lãnh đạo vào bên trong ngồi, hơn nữa còn phải vui mừng hớn hở vì được tổ tiên phù hộ
Những ông chủ cửa hàng đứng bên ngoài nhìn nhau
“Ui la trời, ông chủ nhỏ dữ dằn thật đấy, để cho lãnh đạo đứng ngoài cửa, ngay cả ngụm nước cũng không có.”
“Các ông nói xem, trừ ông chủ nhỏ ra thì ai dám làm như vậy.”
“Chuyện này khiến cho người ta xấu hổ thật.”
Tiểu Đông thân là thư kí đương nhiên là muốn vì lãnh đạo chia sẻ lo lắng và giải quyết vấn đề, mục đích chủ yếu lần này tới đây là gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong lòng anh ta có tính toán
Vốn cho rằng đây là chuyện rất đơn giản, nhưng không ngờ lại khó như vậy, căn bản đối phương không có suy nghĩ này
Là do đầu óc không linh hoạt hay là không hiểu thế sự đây
Bởi vậy, anh ta cảm thấy đã đến lúc mình tự mở lời, lãnh đạo không nói được vậy chỉ có thể để anh ta tự nói
“Lâm đại sư, phòng họp ở đơn vị chính phủ chúng tôi, thiếu một bức tranh của bậc thầy giống như Lâm đại sư đây
Mà lãnh đạo ở đây, tôi cũng chỉ có thể vượt quyền mở lời muốn hỏi, không biết Lâm đại sư có thể vẽ một bức để treo ở đó được hay không…” Tiểu Đông suy nghĩ một chút, nhìn vào tình huống trước mắt, không bằng nói thẳng ra thì hay hơn
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, trong lòng Phương Chính Nham vui vẻ, nói thẳng như vậy còn có thể không biết hay sao
Có điều lúc này ông ta bày ra vẻ mặt: “Đồng chí tiểu Đông, sao anh có thể đưa ra yêu cầu trực tiếp như vậy với Lâm đại sư chứ
Tranh của Lâm đại sư đã được viện bảo tàng quốc gia lưu trữ, giá trị ngàn vàng, nếu như để người khác biết thì sẽ nghĩ như nào chứ?”
Tiểu Đông lập tức cúi đầu nhận sai: “Vâng, vâng, vâng, tôi bất lịch sự quá, Lâm đại sư cậu đừng để bụng nhé
Chỉ là tranh của Lâm đại sư thực sự là kiệt tác trong thiên hạ, rất có khí thế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.