Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1163: Lãnh đạo, đừng đi mà




Đã nói đến mức này rồi, theo như bình thường thì Lâm đại sư chắc chắn sẽ cười lớn một tiếng sau đó giơ tay lên nói: “Không sao, không sao, có thể treo bức tranh ở phòng họp là vinh hạnh của tôi mà.”
Nếu như nói ra lời này, thì không phải là xong việc rồi sao
Nhưng cảnh tiếp theo lại khiến cho mọi người trợn tròn mắt, chỉ thấy Lâm đại sư lộ ra ý cười
“Hóa ra là như vậy, đây là chuyện nhỏ, bây giờ tôi gọi điện thoại cho bọn người Trịnh Trọng Sơn, Nguyệt Thu Cư Sĩ hoặc lão Đào của Hiệp hội quốc họa
Tôi sẽ hỏi thử xem bọn họ có sẵn bức tranh nào không, nếu có thì sẽ gửi tặng cho lãnh đạo
Tranh của bọn họ cũng không kém hơn tôi là bao, cũng rất khí thế, chắc chắn lãnh đạo sẽ thích.”
“Lãnh đạo có thể không biết, ông Trịnh kia là họa sĩ rất giỏi, kỹ nghệ tinh xảo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu như tôi nói với ông ta là các lãnh đạo muốn tranh, ông ta còn không háo hức mang tranh qua tặng sao, đây chính là vinh hạnh của ông ta, có đúng không?”
Mỗi một khi nói đến ‘Ông Trịnh’ thì giọng nói của Lâm Phàm lại nhấn mạnh hơn, dường như sợ người khác nghe không rõ
Đối với người khác mà nói, ông Trịnh này là ai
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sao có thể so với hắn được chứ, hơn nữa lãnh đạo là muốn tranh của hắn chứ không phải là của ông Trịnh hay Nguyệt Thu Cư Sĩ gì đó
Có điều đối với Phương Chính Nham mà nói, khi nghe thấy ba chữ ‘Trịnh Trọng Sơn’ thì đầu óc muốn nổ tung nên vội vàng hỏi
“Lâm đại sư, anh quen ông Trịnh sao?”
“Ông Trịnh?” Lâm Phàm ngạc nhiên có chút hoài nghi: “Lãnh đạo, ông nói là Trịnh Trọng Sơn là ông Trịnh kia đúng không?”
Phương Chính Nham nhìn sắc mặt của Lâm Phàm, trong lòng có chút dao động, gọi ông Trịnh như này có hơi đáng sợ
“Đúng thế, chính là ông Trịnh.”
Lâm Phàm cười: “Vậy thì đúng rồi, ông Trịnh là hội trưởng hiệp hội quốc họa, năng lực có chút không bình thường
Nếu lãnh đạo cũng mở lời rồi thì đương nhiên tôi không thể không nể mặt
Bây giờ tôi gọi điện thoại cho ông Trịnh, để ông ấy mang theo một bức tranh qua đây
Nếu như ông ta dám không mang tôi lấy danh tiếng của lãnh đạo ra xem ông ta còn có thể dám không đem ra hay không?”
Phương Chính Nham sửng sốt, vã mồ hôi trán, nếu như chuyện thực sự phát triển thành như vậy thì bản thân mình cũng đừng nghĩ sống tốt
Bản thân còn muốn thêm hai chữ ‘Thường ủy” vào chức vụ, trở thành một trong chín người kia
Bây giờ vẫn còn bốn năm, ông ta không muốn vì chuyện này mà tạo thêm vết nhơ gì cho mình
Hơn nữa nhìn biểu cảm này của Lâm đại sư, hình như là không biết thân phận phía sau của Trịnh Trọng Sơn, nếu như thực sự là như vậy thì thật là đáng sợ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Với năng lực của ông Trịnh, nếu muốn ngăn cản ông ta tiến thêm hai chữ ‘Thường ủy’ thì chỉ là chuyện quá bình thường với đối phương
Vậy nên lúc này, Phương Chính Nham không dám nghĩ nhiều nữa
“Lâm đại sư, bỏ đi bỏ đi, không cần phiền phức như vậy
Chúng tôi là chính phủ vì dân phục vụ, sao có thể dùng thân phận để đòi tranh của các đại sư được chứ
Lần này thị sát chính là để xem tình hình người dân thôi, vậy nên tôi không làm phiền mọi người nữa.” Phương Chính Nham vội vàng nói, nếu thật sự để chuyện này truyền đến tai ông Trịnh, cũng không biết sẽ gây ra chuyện gì
“Không phiền, không phiền, chỉ là một cuộc điện thoại, lãnh đạo đừng đi vội, chúng ta còn đang nói chuyện mà.”
Lâm Phàm thấy Phương Chính Nham muốn đi thì vội vàng hô to
Phương Chính Nham nhìn đồng hồ đeo tay: “Lâm đại sư, thời gian thị sát sắp kết thúc rồi, chúng tôi phải đến phía trước xem một chút
Có cơ hội sẽ cùng cậu nói chuyện về quốc họa, nếu như có chuyện gì có thể báo với quận trưởng Xa nhé.”
Lúc này, Quận trưởng Xa cũng đang trố mắt nhìn, đây là tình huống gì vậy
Sự việc phát triển có chút không đúng lắm, sao lãnh đạo nói đi là đi rồi
Mà thư ký tiểu Đông cũng ngậm miệng không nói, run như cầy sấy, người khác không biết nhưng anh ta có thể không biết ông Trịnh mà lãnh đạo nhắc tới là ai hay sao
Nếu như thực sự truyền đến tai ông Trịnh, sợ rằng sẽ loạn lên mất
Lâm Phàm lẩm bẩm: “Sao lại đi rồi, tôi còn chưa nói xong đâu!”
Điền Thần Côn nhìn Lâm Phàm, yên lặng giơ ngón cái lên: “Ngầu…”
Lâm Phàm bình tĩnh nở nụ cười, thiếu chút nữa là không hù dọa được rồi
Nếu hôm nay hắn phải giao tranh ra, việc này sẽ khiến người ngoài nhìn hắn như thế nào chứ
Bắt nạt kẻ yếu
Nịnh hót lãnh đạo
Đây cũng không phải là phong cách của Lâm đại sư
Cho dù là ai đi nữa, đã không cho thì tất cả đều không cho
Kết thúc thị sát
Vốn dĩ chuyến thị sát lần này chính là muốn xin Lâm đại sư một bức tranh, nhưng không ngờ rằng lại có biến cố như vậy
Tiểu Đông sợ hãi đứng một bên nói: “Là tôi thất trách, suýt chút nữa gây ra đại họa rồi.”
Anh ta biết nếu chuyện hôm nay xử lý không tốt thì sẽ để lại ấn tượng không tốt trước mặt đại lão chân chính
Cho dù Phương Chính Nham không phải là cưỡng ép xin tranh thì cũng sẽ làm cho trong lòng ông Trịnh thấy ác cảm, có điều cũng may chuyện đã được giải quyết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.