[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mà nếu hắn đã tiếp nhận viện phúc lợi này thì đương nhiên phải phụ trách đến cùng
Kể cả là cha mẹ ruột đến đón, nếu như nhìn không đáng tin cậy thì hắn cũng sẽ không giao người
Tuy rằng lúc đó sẽ bị người ta chỉ chỏ, mắng chửi
Nhưng thế thì sao
Cùng lắm thì làm một trận, ai sợ ai chứ
Dù sao bị mắng cũng chẳng rớt miếng thịt nào
Bị đánh thì càng không có khả năng, chỉ cần có thể giữ vững lập trường là được
Lâm Phàm vỗ tay: "Được rồi, được rồi, các bạn nhỏ lấy lại tinh thần, bắt đầu trồng trọt nào
Sau này ai trồng cây đẹp nhất sẽ được bổ nhiệm làm tiểu đội trưởng trồng trọt.”
Nghe ai trồng đẹp sẽ được bổ nhiệm làm tiểu đội trưởng, bọn nhỏ ai nấy đều hưng phấn
"Mình trồng nhất định là đẹp nhất
"Mình mới là đẹp nhất
"Hừ, không tin thì nhìn đi
"Các cậu đừng có tranh giành, của mập mạp mình nhất định mới là đẹp nhất
"Ha ha, vừa nãy cậu còn khóc nhè đó, thật xấu, thật xấu
"Đáng ghét, mình đây không có khóc
Nhìn đám trẻ em này lại chơi đùa, mấy người Lâm Phàm chỉ nở nụ cười
Lúc rời đi, còn cố ý nói với Hàn Lục một tiếng, bảo anh ta buổi tối phải chú ý một chút, phòng ngừa hai người thân không đáng tin cậy của mập mạp, buổi tối lẻn đến trộm người
Hàn Lục gật đầu, trong lòng cũng hiểu rõ
Chẳng qua muốn trà trộn vào viện phúc lợi thì không có khả năng, anh ta mà trông coi viện phúc lợi thì ai có thể trộm người từ trước mắt anh ta được cơ chứ
Nếu có thì đừng đổ lỗi cho nắm đấm của anh ta
Phố Vân Lý
Lâm Phàm cười ha hả trở lại, chuyện ban ngày hắn không để ở trong lòng, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi
Mà lúc này, Ngô Hoán Nguyệt đang ở trong cửa hàng
Khi nhìn thấy anh Lâm trở về, vẻ mặt tươi cười chạy tới
Lâm Phàm cười nói: "Hoán Nguyệt, trái tim cô cũng quá rộng lượng rồi, vừa mới phát sinh chuyện kia mà hôm nay tinh thần đã tốt như vậy à?”
Ngô Hoán Nguyệt cười tủm tỉm nói: "Tôi có một trái tim sắt đá mà, sau này gặp phải những chuyện này, tôi sẽ không bao giờ khổ sở nữa
Đương nhiên, nếu như thật sự bị phơi bày thì tôi cũng có thể thản nhiên đối mặt.”
Lâm Phàm sửng sốt, bất đắc dĩ lắc đầu
Cô nhóc này thật sự là muốn phát sinh chuyện gì đó hay sao
Hắn búng trán Ngô Hoán Nguyệt một cái: "Nghĩ cái gì đấy
Con đường suôn sẻ như vậy, người khác cầu cũng không cầu được, cô có được lại muốn hủy nó đi.”
Ngô Hoán Nguyệt đáng yêu thè lưỡi: "Anh Lâm, tối nay tôi mời anh ăn cơm có được không?”
Lâm Phàm cười: "Mời một mình tôi à?”
Ngô Hoán Nguyệt bĩu môi, giống như chuyện này phải suy nghĩ thật kỹ mới được
Điền Thần Côn thở dài một tiếng: "Ôi, chúng tôi sẽ không đi góp vui đâu.”
Ngô U Lan: "Tôi cũng không đi, tối nay phải trở về nghỉ ngơi cho tốt.”
Ngô Hoán Nguyệt sửng sốt, dường như có chút bất ngờ
Cô ta không ngờ Ngô U Lan lại không đi theo
Nhưng sau đó lại cảm động nhìn thoáng qua Ngô U Lan
Cô ta biết, nhất định là chị U Lan cảm thấy mình phải trải qua chuyện như vậy nên nhường nhịn mình một chút
Thấy mọi người đều không đi, Lâm Phàm cười nói: "Được rồi, vậy hai chúng ta đi.”
Một nhà hàng trang nhã, yên tĩnh
Lâm Phàm và Ngô Hoán Nguyệt ngồi ở một góc tường
Bây giờ Ngô Hoán Nguyệt cũng là minh tinh, tuy rằng không giống như những ngôi sao lớn kia, nhưng chỉ cần vừa ra ngoài sẽ bị người ta nhận ra, vì vậy để tránh phiền toái không cần thiết nên vẫn ngồi ở góc tường yên tĩnh sẽ tốt hơn
Lúc này, trong lòng Ngô Hoán Nguyệt có chút khẩn trương nhưng cũng có chút hưng phấn
Trên khuôn mặt tinh xảo trắng như tuyết của cô có một vệt ửng đỏ
Mười ngón tay cô nhẹ nhàng miết miết chén sứ, sau đó nhìn Lâm Phàm: "Anh Lâm, hình như chúng ta cũng đã quen biết được gần bốn tháng rồi nhỉ.”
Lâm Phàm cười: "Đúng vậy, thời gian trôi qua thật nhanh, khi đó cô mới chỉ là một cô sinh viên mới tốt nghiệp, nếu không nhờ Vương Minh Dương, có khi chúng ta còn chưa chắc đã quen nhau.”
"Anh Lâm, tôi vẫn luôn muốn cảm ơn anh vì đã giúp đỡ tôi, chỉ là vẫn chưa có cơ hội
Ngô Hoán Nguyệt nói
“Giúp đỡ gì chứ, chỉ là tiện tay mà thôi
Hơn nữa, cô có thể đứng vững bước chân trong giới ca hát, không thể tách rời khỏi nỗ lực của cô
Lâm Phàm cười nói, đương nhiên đây chỉ là lời khiêm tốn của hắn mà thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu như không có những ca khúc vàng của mình, Ngô Hoán Nguyệt muốn đứng vững bước chân trong giới sẽ không phải chuyện dễ dàng như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng hắn biết, cô nhóc Ngô Hoán Nguyệt này rất biết phấn đấu, nếu không cũng sẽ không hề nghỉ ngơi trong thời gian dài như vậy
Lúc này, nhân viên phục vụ bưng đĩa đi tới, tạm thời phá vỡ cuộc trò chuyện của hai người
"Mời hai vị từ từ thưởng thức
Hai người gật đầu, nhân viên phục vụ thức thời đặt đồ ăn xuống rồi lập tức rời đi
"Hì hì
Đột nhiên Ngô Hoán Nguyệt cười ngây ngô, cười rất ngọt ngào nhưng cũng rất khó hiểu
Lâm Phàm hơi nghi ngờ: "Cười ngây ngô cái gì vậy?”
Ngô Hoán Nguyệt cười nói: "Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy hôm nay rất vui vẻ, cảm thấy hình như nữ thần may mắn vẫn luôn quan tâm đến tôi vậy.”