Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1188: Tố cáo viện phúc lợi Nam Sơn




Trong mắt Ngô U Lan tỏa sáng: “Anh Lâm, anh nhất định phải tham gia, anh mà làm giám khảo chắc chắn sẽ rất tuyệt, những thí sinh kia nhất định sẽ muốn trở thành học trò của anh.”
Điền Thần Côn khẽ vỗ vai Lâm Phàm, mặt cười bỉ ổi: “Đại ca à, tham gia đi, nếu có nữ sinh xinh đẹp hãy mai mối cho tôi nha
Dù gì đi nữa thì chúng ta cũng đã quen biết nhau lâu như vậy rồi, cậu cũng nên vì hôn nhân đại sự của tôi mà suy nghĩ một chút có đúng không?”
Lâm Phàm liếc mắt khinh bỉ: “Ông nằm mơ đi, nếu là có cô gái nào thích hợp thì tôi sẽ giới thiệu cho Tiểu Triệu.”
Triệu Chung Dương nghe xong lập tức cười ha hả, nhịn không được đứng thẳng lên, vẻ mặt đắc ý nói: “Thần Côn, anh Lâm nói rất đúng đó nha
Ông nằm mơ đi, chuyện này vẫn là giao cho người trẻ tuổi sẽ tốt hơn nhiều.”
“Hứ.” Điền Thần Côn xem thường nói, sau đó im lặng ngồi ở cửa hút một điếu thuốc, ánh mắt mang theo vẻ buồn bã
Mình đây càng sống lâu càng có nhiều kinh nghiệm phong phú, làm sao lại không có ai thích cơ chứ, thật là kỳ quái, đúng là bó tay mà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Phàm cười: “Vậy được, bây giờ tôi sẽ lập tức trả lời tin nhắn, nếu thật sự được làm giám khảo thì đây cũng là một sự lựa chọn tốt.”
Weibo: “Cám ơn lời mời của đài truyền hình Thượng Hải, vị trí giám khảo này tôi cảm thấy rất thích hợp với mình, không có ai thích hợp với vị trí này bằng tôi @đài truyền hình Thượng Hải.”
Phụt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Mọi người đến xem nè, Lâm đại sư lại bắt đầu tự luyến rồi.”
“Ủng hộ Lâm đại sư làm giám khảo, chỉ cần anh ấy trở thành giám khảo, chương trình này mỗi kỳ tôi đều sẽ xem hết.”
“Tôi cũng vậy, không biết Lâm đại sư làm giám khảo thì sẽ như thế nào .”
Được sự ủng hộ trên mạng xã hội, đài truyền hình Thượng Hải cũng nhanh chóng trả lời, dĩ nhiên là vô cùng hoan nghênh
Tuy nhiên giá cả còn chưa bàn bạc, nhưng còn khoảng một tháng mới bắt đầu phát sóng vì vậy cũng không cần phải vội vàng, chuyện này có thể từ từ thoả thuận
Ở một thị trấn nào đó
Trần Thụy An xem xong tin tức trên Weibo, sức sống như được tái sinh tràn đầy trở lại, anh ta mở cửa phòng ra
“Mẹ, con muốn ghi danh cuộc thi ca nhạc của đài truyền hình Thượng Hải, con muốn chứng minh bản thân.”
Bà Trần đã chịu đựng suốt hai năm, nay nghe được con trai mình nói như vậy bà không kìm được nước mắt, chỉ cần con trai bà có thể bình phục, bà sẽ ủng hộ nó bằng mọi giá
......
Nhoáng một cái mấy ngày đã trôi qua
Anh Kim cũng không lên Weibo cào bàn phím, bà ta như thể là đã mất tích vậy
Thế nhưng đó không phải là việc của Lâm Phàm, đây cũng chỉ là việc nhỏ không cần quan tâm đến nữa
Trong một tòa soạn báo nào đó
Một cặp vợ chồng trung niên xuất hiện ở trước cửa ra vào, họ là bác trai và bác gái của nhóc mập
Mấy ngày nay bọn họ đã đi tới rất nhiều toà soạn nhưng mà không có nơi nào chịu tiếp bọn họ, như thể là đang bận rộn việc gì đó
Chuyện giữa Anh Kim và Lâm đại sư khiến cho tất cả các nhà báo phải hao tốn không biết bao nhiêu là giấy mực, bận đến sứt đầu mẻ trán vì vậy làm sao còn có thời gian để tiếp đón cặp vợ chồng không biết từ đâu tới và tới để làm gì này chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vì thế họ chỉ quẳng cho đôi vợ chồng trung niên một cái danh thiếp, bảo bọn họ mấy ngày nữa quay lại sau
Nhưng hôm nay, Vương Thừa Sơn cùng với Khâu Diễm Lan đã có mặt tại một nhà tòa soạn báo ở Thượng Hải, họ muốn đưa vụ việc đăng lên báo nhờ sức ép của dư luận bắt viện phúc lợi Nam Sơn kia thả người
Ông ta đã chờ đợi đủ lâu rồi, để thời gian càng khéo dài thì ông ta dần bắt đầu xuất hiện những suy nghĩ lung tung
Ông ta cảm giác như cơ thể của mình càng lúc càng trở nên trầm trọng, nói không chừng đã ung thư từ giai đoạn đầu đã chuyển biến đến giai đoạn cuối luôn rồi
Bên trong tòa soạn
Một phóng viên ra đón tiếp bọn họ, nhìn lướt qua hai người bèn nở một nụ cười công nghiệp, nói: “Cho tôi hỏi một chút, hai người có chuyện gì cần chúng tôi đưa tin vậy?”
Vương Thừa Sơn đã không thể chờ đợi thêm được nữa vội vàng nói: “Chuyện là như vậy, tôi có một người em trai vài năm trước đã không may bị mất do tai nạn xe, nó có để lại một đứa con
Mấy năm trước đứa nhỏ không may bị bọn buôn người bắt cóc, mẹ của nó bởi vì chuyện này mà cũng đã tái giá rồi
Hiện tại chúng tôi đã tìm thấy đứa nhỏ, với tư cách là bác trai bác gái của nó, chúng tôi rất muốn đưa cháu về quê sinh sống
Thế nhưng viện phúc lợi kia nhất quyết không thả người, không cho phép chúng tôi đem cháu đi
Cho nên chúng tôi đến đây để cầu cứu sự giúp đỡ, anh nghĩ thử xem em trai tôi chỉ có một đứa con này, tôi làm sao có thể trơ mắt nhìn đứa con duy nhất của em trai mình sống côi cút ở viện phúc lợi được chứ...”
Khâu Diễm Lan khóc lóc kể lể: “Đúng vậy đấy, đứa cháu tội nghiệp đáng thương của tôi, từ nhỏ đã thiếu vắng tình thương yêu của cha mẹ
Nay chúng tôi muốn đem đón nó về, thế nhưng cái viện cô nhi chết tiệt kia vậy mà cư nhiên từ chối, tôi thấy cái viện phúc lợi này chắc chắn là có cái gì đó mờ ám không thể cho người khác biết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.