Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1189: Nói dối trắng trợn




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phóng viên sửng sốt, có chút không dám tin: “Còn có chuyện như vậy
Hai người không ra cục cảnh sát trình báo hay sao?”
Không nhắc đến chuyện này thì còn đỡ tức, nhắc đến liền tức điên người
Vương Thừa Sơn tức giận nói: “Theo tôi thấy cảnh sát kia chính là cùng viện phúc lợi thông đồng với nhau, tới đó một câu cũng không thèm nói
Người phụ trách viện phúc lợi kia không chịu giao người, cảnh sát cũng không mở miệng nói lời nào, chúng tôi thủ tục đều đầy đủ hết, lại còn là bác trai bác gái của đứa nhỏ, bọn họ có quyền gì không thả người?”
Phóng viên có chút khó hiểu, sao lại có chuyện kì lạ như vậy
Ở Thượng Hải có rất nhiều viện phúc lợi, cũng có rất nhiều trẻ em
Có những viện phúc lợi phải chịu áp lực chi phí rất lớn nếu những đứa trẻ đó có người nhà đến đón thì họ mừng còn không kịp nữa
Thế nhưng không ngờ lại có một viện phúc lợi không chịu thả người như thế
Điều này thật đúng là đáng nghi ngờ, chẳng lẽ trong này thật sự có bí mật không dám cho người ta biết
Khâu Diễm Lan lộ ra khuôn mặt đáng thương nói: “Vị phóng viên này, anh không biết đâu hiện nay có rất nhiều trường hợp ngược đãi trẻ em ở một số viện mồ côi
Anh nghĩ xem, chúng tôi đã vui mừng như thế nào khi biết đứa nhỏ vẫn bình an vô sự, chỉ hận không thể ngay lập tức chạy tới đó đón nó về nhà
Thế nhưng làm sao có thể ngờ được bây giờ sự việc lại thành ra thế này..
Hơn nữa cái người phụ trách viện phúc lợi còn rất hung hăng, hắn nói cho dù có là cha ruột mẹ ruột tới thì cũng không cho phép đưa đứa nhỏ đi.”
Người phóng viên này đã tiếp nhận qua vô số tin tức, đương nhiên sẽ không chỉ nghe lời kể phiến diện đến từ một phía, anh ta khống chế cảm xúc rất tốt
Nhưng kế bên người phóng viên này có một nữ phóng viên không kìm được mà tức giận đứng dậy, vẻ mặt phẫn nộ nói: “Làm gì có kiểu viện phúc lợi nào như vậy
Các người là người thân của đứa bé, muốn dẫn nó về nhà, bọn họ dựa vào đâu mà ngăn cản không cho đưa đứa nhỏ đi, chuyện này nhất định phải được phơi bày, điều tra rõ ràng.”
“Anh Giang, chuyện này cần phải điều tra rõ ràng.” Cô gái phóng viên nói
Phóng viên Giang: “Tiểu Tương, cô đừng kích động chuyện này còn phải hỏi kỹ lưỡng.” Sau đó ánh mắt nhìn về phía hai người kia hỏi: “Hai người nói viện phúc lợi kia tên là gì?”
Vương Thừa Sơn tức giận nói: “Viện phúc lợi Nam Sơn.”
Phóng viên Giang: “...”
Viện phúc lợi này không phải là do Lâm đại sư phụ trách hay sao
"Tên là gì
Phóng viên Giang tỏ vẻ kỳ quặc hỏi lại
Không phải hai vợ chồng này nhầm lẫn đấy chứ
Làm sao mà viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn của Lâm đại sư có thể xuất hiện loại chuyện này
Hơn nữa, đoạn thời gian trước Hiệp hội Quốc hoạ tổ chức cuộc thi giành cho trẻ em, tất cả trẻ em của Lâm đại sư đều được khen thưởng
Tuy rằng ảnh hưởng không lớn nhưng các phóng viên đều biết và còn cố ý đưa tin, còn nói những đứa nhỏ này đều là thiên tài hội họa quốc gia
Hiện tại trong đầu Vương Thừa Sơn chính là muốn tạo ra dư luận
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ông ta muốn mang đứa bé đi, sau đó lập tức đưa đến bệnh viện để kiểm tra, sao có thể chú ý tới biểu tình của đối phương
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn, người phụ trách viện phúc lợi họ Lâm
Phóng viên Giang vẫn không dám tin: "Các người xác định chứ?”
Khâu Diễm Lan: "Chắc chắn, cái tên kia chúng tôi nhớ rất rõ ràng, sao có thể nhớ nhầm được chứ?”
Tiểu Tưởng đứng bên cạnh nói: "Anh Giang, cho dù là viện phúc lợi của Lâm đại sư thì hắn cũng không thể bá đạo như vậy
Người ta là thân thích của đứa bé, dựa vào cái gì không thể mang đứa bé đi.”
Vương Thừa Sơn và Khâu Diễm Lan còn chưa biết bọn họ nói Lâm đại sư là có ý gì
Nhưng những điều này không nằm trong phạm vi suy nghĩ của họ
Họ chỉ muốn tạo ra dư luận, sau đó mang mập mạp rời đi
Văn phòng tổng biên tập
Phóng viên Giang có chút đắn đo, anh ta cảm thấy vẫn nên báo cáo chuyện này với tổng biên tập, xem giải quyết như thế nào: "Tổng biên tập, bên ngoài có một đôi vợ chồng, bọn họ nói một chuyện..
Sau khi nói ra toàn bộ sự việc, phóng viên Giang hỏi: "Tổng biên tập, anh xem chuyện này nên làm thế nào?”
Tổng biên tập trầm mặc một lát: "Chúng ta là người làm báo, cuộc sống là dựa vào báo chí
Anh thử đến viện phúc lợi để xem tình huống có thực sự giống như đối phương nói hay không
Nếu là thật thì có thể viết bản thảo nhưng đừng dùng cảm xúc cá nhân.”
Phóng viên Giang gật đầu: "Biết rồi, tổng biên tập.”
Tuy rằng Lâm đại sư rất nổi tiếng, hơn nữa cũng rất được các phóng viên yêu thích nhưng bọn họ cũng cần tin tức
Nhưng tin tức mà họ viết ra thì khẳng định sẽ viết sự thật, mà không pha trộn tình cảm cá nhân
Có thể làm được điểm này đã xem như rất tốt rồi
Đôi khí sau khi tìm hiểu, một số phóng viên đưa tin sẽ trộn lẫn cảm xúc cá nhân vào, thường là vì điều này mà mang lại nhiều xáo trộn
Ngày hôm sau
Một cuộc điện thoại kéo Lâm Phàm ra khỏi giấc ngủ
Cuộc điện thoại này là của Hàn Lục
"Có chuyện gì vậy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.