Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1202: Ngài Vân




Chương Nguyên xám xịt chạy đi
Chỉ là lúc rời đi ông ta còn oán hận nhìn thoáng qua Lâm Phàm
Ông ta phải ghi nhớ người đã làm xáo trộn kế hoạch của ông ta, có điều sau này không thể đến Hào Giang được nữa, trong lòng ông ta có chút không cam lòng
Vân Tuyết Dao ra lệnh cho người bên cạnh, bảo anh ta đến cục cảnh sát lập hồ sơ, đưa Chương Nguyên này vào danh sách đen, cấm tiến vào Hào Giang
Loại tình huống này hợp pháp về mặt pháp lý
Ở Hào Giang mà gian lận chính là phạm tội
Hơn nữa thế lực nhà họ Vân ở Hào Giang rất lớn, loại chuyện này cũng không phải là vấn đề khó khăn gì
Giờ khắc này, đôi mắt của Vân Tuyết Dao nhìn về phía Lâm Phàm, trong ánh mắt lấp lánh ánh sáng khác thường
Cô ta nổi lên hứng thú với người đàn ông trước mắt này, hắn đổi bài một cách xuất thần nhập hóa, đến bây giờ trong lòng cô ta vẫn còn đang nghi hoặc
Diệp Chân Minh lập tức tiến lên: "Cô chủ Vân, vị này là Lâm lão sư ở Thượng Hải, cố ý từ Thượng Hải tới đây hỗ trợ.”
Vân Tuyết Dao nở nụ cười, vươn tay ra: "Lâm lão sư, cảm ơn đã trượng nghĩa ra tay.”
Lâm Phàm nắm tay Vân Tuyết Dao, mịn màng mềm mại, hơn nữa năm ngón tay mảnh khảnh, cảm giác không tệ: "Chuyện nhỏ mà thôi, bây giờ sự việc đã kết thúc, tôi cũng đến lúc nên đi.”
Hắn không ngờ mình vừa mới tới Hào Giang là đã giải quyết xong vụ việc, có chút khó tin
Mẹ nó, vừa đến đã phải trở về khiến hắn thật bất đắc dĩ, dù sao hắn cũng không quen ở nơi này, ở lại cũng chẳng có nghĩa lý gì
Nghe thấy Lâm lão sư muốn đi, sao Diệp Chân Minh có thể đáp ứng chứ
Nếu sau này bị đồng nghiệp biết, còn không bị người ta mắng chết à: "Lâm lão sư, cậu mới tới làm sao có thể đi ngay được, tôi còn chưa làm tròn trách nhiệm người chủ nhà đâu, cậu ở lại thêm vài ngày nữa đi.”
"Đúng vậy, Lâm lão sư giúp tôi giải quyết chuyện lớn như vậy, đương nhiên chúng tôi phải cảm ơn thật tốt, xin Lâm lão sư ở lại thêm vài ngày
Vân Tuyết Dao mang giày cao gót cũng cao ngang với Lâm Phàm, với nữ giới thì đã xem như là rất cao rồi
Lâm Phàm cười nhẹ một tiếng, cảm thấy cô gái này không đơn giản
Ánh mắt cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, hơn nữa ánh mắt này giống như biết phóng điện, chưa kể cô ấy cũng xinh đẹp bức người
Da trắng như tuyết, môi đỏ như son, mái tóc dài cuộn sóng nửa bên, có một loại hấp dẫn và cám dỗ
Đối với đàn ông, sẽ có tính trí mạng rất lớn
Tuy rằng còn trẻ, mùi vị phụ nữ thành thục còn chưa lộ rõ nhưng đã xinh đẹp đến kinh người, khiến người ta không dám nhìn thẳng
Nhưng Lâm Phàm cũng không giống đàn ông bình thường, bị người đẹp nhìn sẽ thẹn thùng cúi đầu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mà ngược lại là hai mắt nhìn nhau, dường như đang thi đấu xem ai tránh ánh mắt trước thì người đó thua vậy
Vốn Vân Tuyết Dao không nghĩ gì nhiều nhưng đột nhiên cô ta phát hiện hình như đối phương đang thi đấu mặt đối mặt với mình, trong lòng cô ta cũng không chịu thua, hai người cứ thế đứng đó nhìn nhau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Diệp Chân Minh và u Hành Vân liếc nhau, có vẻ như bọn họ cảm thấy không khí ở đây có chút vi diệu
Không rõ vì sao Lâm lão sư lại đứng đối mặt với cô Vân lâu như vậy
Nhưng bọn họ cũng không nói gì thêm, chỉ đứng bên cạnh im lặng mà không lên tiếng
Chẳng qua cô Vân có vẻ đẹp kinh người, Lâm lão sư cũng trẻ tuổi xuất chúng, bọn họ cười thầm trong lòng, chẳng lẽ hai người đang phóng điện với nhau hay sao
Đương nhiên, đây là do hai người lén suy nghĩ mà thôi
Chuyện này làm sao có thể, từ lúc gặp mặt tới bây giờ, nhiều nhất cũng chỉ mới mười phút đồng hồ
"Ngài Vân
Bên ngoài có người đẩy cửa phòng ra, một ông cụ theo vệ sĩ đi vào
Diệp Chân Minh và u Hành Vân nhìn thấy người tới đều cung kính cúi đầu nói: "Chào ngài Vân.”
"Ừm
Vân Thái Niên gật đầu
Năm nay ông ta đã tám mươi tuổi, thân thể rất rắn rỏi
Lúc còn trẻ, ông ta được người ta gọi là Vân Mã Tử, sau đó là anh Vân
Đến khi về nhà họ Vân, cuối cùng ông ta vẫn thích người khác gọi mình là ngài Vân
Bởi vì cả đời ông ta chưa từng học hành gì, ước mơ khi còn trẻ chính là trở thành một người văn hóa có tri thức
Nhưng chuyện không như ý nguyện, năm xưa đi ra ngoài dốc sức làm việc, chém chém giết giết, hô mưa gọi gió, đến cuối tuổi trung niên mới ổn định được
Sắc mặt Vân Tuyết Dao ửng đỏ, dời ánh mắt đi, sau đó đi tới bên cạnh ông cụ: "Ông nội.”
Vân Thái Niên trìu mến nhìn về phía cháu gái: "Sau này không được xúc động như vậy.”
"Vâng, ông nội
Vân Tuyết Dao gật đầu
Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy cô ta thật sự quá xúc động, nếu như không nhờ Lâm lão sư xuất hiện thì cô ta đã thua rồi
Vân Thái Niên đã biết sơ sơ mọi việc, ông ta cũng rất ngạc nhiên đối với kỹ xảo của người trẻ tuổi này
Cả đời ông ta tham gia vào sòng bạc, gặp qua không ít đủ loại cao thủ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có người giỏi nghe xúc xắc, có người giỏi đổi bài, giấu bài
Nhưng chưa bao giờ nghe qua có thể giơ tay lên đổi bài, mà lá bài gốc lại nằm trong hộp bài, thật sự là không thể tưởng tượng nổi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.