Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1205: Bị vây bắt




Lâm Phàm không quen biết với cuộc sống và con người Hào Giang, cũng may là có Vân Tuyết Dao dẫn đường, điểm dừng chân đầu tiên chính là 'Miếu Ma Các'
Nơi này rất nổi tiếng ở Hào Giang, đã có lịch sử năm trăm năm
Tuy nhiên trên đường đi lại gặp phải một chuyện không vui
Tại ngã ba, suýt chút nữa xảy ra va chạm giữa hai xe, mà đối phương thì nổi giận chửi tục
Lâm Phàm phát hiện sắc mặt Vân Tuyết Dao tức giận nhưng rất nhanh lại thay đổi trở về, hắn nhìn thấy Vân Tuyết Dao lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn đi
Trong lúc vô tình, hắn nhìn thoáng qua, phát hiện cô chủ Vân này rất có sự bá đạo của một đại ca xã hội đen
"Dạy dỗ gã ta một trận thật tốt
Lúc này, Vân Tuyết Dao cất điện thoại di động, trên mặt nở nụ cười rất mê người: "Anh Lâm, loại chuyện thế này ở Hào Giang rất bình thường, nhưng sẽ không có chuyện gì đâu, an ninh nơi này rất tốt.”
Lâm Phàm không lật tẩy, cũng không nói thêm gì, chỉ cười rồi gật đầu
Đây là chuyện của người ta, mình không cần quan tâm nhiều làm gì
Chẳng qua vừa rồi miệng người kia thật sự quá thối, bị dạy dỗ một trận cũng là đáng đời
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiếp tục đi dạo nhiều nơi
Vịnh Cát Đen
Sóng biển vỗ về, xung quanh không có bao nhiêu người
Vân Tuyết Dao giang hai tay, cảm thụ được cảm giác gió biển thổi tới
"Đã lâu rồi không thoải mái như vậy
Vân Tuyết Dao cười nói
Lâm Phàm: "Tuyết Dao, lấy thân phận và địa vị của cô, muốn thoải mái còn không đơn giản sao?”
"Anh Lâm, chuyện sòng bạc mỗi ngày cũng đã khiến tôi sứt đầu mẻ trán rồi
Từ trên xuống dưới, từ nhỏ đến lớn, mỗi một chuyện tôi đều phải suy nghĩ trước nghĩ sau, không thể qua loa
Chẳng qua là ông nội đã lên tiếng nên tôi cũng có thể buông mọi việc xuống, đi ra thoải mái một lần cho sảng khoái
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vân Tuyết Dao nhắm mắt lại, tâm hồn vào giờ phút này như trống rỗng
Sau đó cô ta nhón chân, dáng người lung linh, có lồi có lõm, giang hai tay ra, giống như đang ôm lấy cả thế giới
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sắc trời cũng dần dần tối đen lại
"Anh Lâm, chúng ta trở về đi, ông nội ở nhà chờ cũng lâu rồi, cũng không thể để ông nội chờ tiếp được
Vân Tuyết Dao nói
Nhìn đồng hồ, đúng là đã không còn sớm
"Được
Lâm Phàm gật đầu: "Ngày mai tôi cũng nên rời khỏi Hào Giang về Thượng Hải rồi.”
Vân Tuyết Dao sửng sốt: "Không ở lại thêm một thời gian nữa sao?”
Lâm Phàm cười: "Không được, sau khi trở về tôi còn có việc phải làm.”

Vân Tuyết Dao không nói thêm gì
....
Trên con đường nhỏ yên tĩnh vô cùng, đột nhiên truyền đến một tiếng phanh chói tai
Chỉ thấy phía trước có một chiếc xe tải đang ngăn đường lại
Vân Tuyết Dao biến sắc: "Không ổn, hình như chúng ta bị người ta theo dõi.”
Lâm Phàm lắc đầu: "Không phải hình như, mà là đã bị người ta theo dõi.”
Hắn không ngờ mình đến Hào Giang lại phát sinh chuyện như vậy
Nhưng cũng kỳ con mẹ nó quái, rốt cuộc ai lại to gan như thế, dám chặn xe của công chúa nhỏ nhà họ Vân giữa đường thế này
Chẳng lẽ là không muốn lăn lộn ở Hào Giang nữa hay sao
Tuy nói nơi này trị an không tệ, nhưng ngư long hỗn tạp, băng đảng liều mạng với nhau cũng thỉnh thoảng phát sinh, muốn ngăn cũng không ngăn được
Vân Tuyết Dao không chút do dự, chuẩn bị lùi xe rời đi nhưng đường đi phía sau cũng đã bị chặn lại
Trong nháy mắt, từ mấy chiếc xe tải trước sau đi xuống một đám người, trong tay mỗi người đều cầm dao rựa, hùng hổ đi tới
Đối với bọn họ, người trong chiếc xe này, đã là con cá trong chậu, có thể giết mổ bất cứ lúc nào
Mặc dù Vân Tuyết Dao đã gặp qua không ít sóng to gió lớn, nhưng đã khi nào ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy đâu
Trong lúc nhất thời, trên gương mặt xinh đẹp cũng lộ ra vẻ hoảng sợ
Xoạch
Xoạch
Cửa trước và cửa sau được khóa lại hết, cô ta buộc phải bình tĩnh nói: "Chúng ta đừng ra ngoài, bây giờ tôi gọi điện thoại cho người của tôi tới.”
Nhìn sơ qua, nơi này có ít nhất bốn mươi lăm người, nếu như đồng loạt xông lên thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi
Vân Tuyết Dao cố mạnh mẽ giả vờ trấn định, nhưng tay cầm di động lại bất giác run rẩy
“Cô Vân, sao lại có nhã hứng tới đây vậy
Chương Nguyên từ trong đám người đi ra
Trong miệng ông ta ngậm một điếu thuốc, ánh mắt lóe ra một tia hưng phấn
"Là ông ta
Vân Tuyết Dao sửng sốt, cảm thấy không thể tin
Không phải đối phương đã bị đuổi ra khỏi Hào Giang rồi à
Sao lại trở về rồi
Làm sao ông ta vượt qua được cửa khẩu
Trong xe, tuy rằng Vân Tuyết Dao không lên tiếng nhưng Chương Nguyên lại nhìn hiểu, cười rất âm hiểm: "Nhất định là cô Vân đang suy nghĩ làm thế nào mà tôi lại tới đây đúng không
Tôi nói cho cô biết, ông đây bơi đến đây đó.”
Sau đó ánh mắt Chương Nguyên nhìn chằm chằm Lâm Phàm: "Không phải tên tiểu bạch kiểm mày đánh cuộc rất lợi hại sao
Hôm nay ông đây chém đứt hai tay mày, để xem sau này mày còn lợi hại như thế nào nữa.”
Lâm Phàm nghe nói như vậy, trong lòng nở nụ cười
Không ngờ mình cũng có thể đụng phải một chuyện mơ hồ thế này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.