Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1241: Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn




Anh Kim nhìn thấy tin tức và bình luận sắc mặt vô cùng khó coi
Nhưng lần này, không có đập đồ đạc mà ngồi trên sô pha không nói một lời, yên lặng đến đáng sợ
Người quản lý đứng bên cạnh, cơ thể run lẩy bẩy, rắm cũng không dám đánh, trong lòng thì vô cùng sợ hãi
Cô ta biết chị Anh thực sự tức giận, hơn nữa còn không phải là tức giận bình thường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ai đụng phải thì người đó xui xẻo
“Tôi muốn biết tại sao?” Anh Kim lạnh lùng hỏi
Cổ họng người quản lý khẽ động đậy, không biết nên nói cái gì, cô ta làm sao có thể biết được vì sao
Huống hồ lúc đó không phải là rất tự tin nói rằng đối phương sẽ không tiết lộ cho phóng viên hay sao
Nhưng mới đó mấy ngày
Tin tức đã bại lộ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đinh đinh
Người quản lý nghe điện thoại, sắc mặt càng kỳ quái cuối cùng cúp điện thoại
“Chị Anh, điều tra ra rồi, là các phóng viên mua chứng cứ từ chỗ anh ta.” Người quản lý nói
Anh Kim nhìn người quản lý: “10 triệu
Hay là 20 triệu
Tin tức về Anh Kim tôi đáng giá như vậy sao
Tất cả mọi người đều muốn nắm thóp của tôi ư?”
Người quản lý cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Không, bọn họ nói những phóng viên kia có người chỉ tốn có 300 ngàn, có người chỉ tốn có 50 ngàn...”
“Con mẹ nó, tôi nuôi cô làm cái mẹ gì vậy?” Anh Kim đột nhiên phát điên như một con sư tử cái, đứng phắt dậy tát một cái lên mặt người quản lý
“Cô nói với tôi 300 ngàn, đời này của Anh Kim tôi chỉ đáng giá 300 ngàn thôi sao
Cô nói cho tôi biết đi, nói cho tôi biết đi…” Anh Kim điên cuồng gào thét
Người quản lý ngã nhào trên mặt đất, không dám nói: “Anh… chị Anh, lúc này chúng ta nên nghĩ cách đối phó
Đúng rồi, chúng ta dùng tiền để mấy tên kia tẩy trắng những lời nói trước kia, nói đó là vu khống đi.”
Anh Kim đá một cái lên người quản lý: “Cô coi tất cả mọi người đều ngu như cô sao
Lúc này, điện thoại của Anh Kim vang lên
Triệu Lỵ bây giờ đang đứng ngồi không yên, khi mới nhìn thấy tin tức thì sắc mặt bị dọa cho trắng bệch, sau đó cũng không nghĩ nhiều mà vội vàng gọi điện thoại cho Anh Kim
“Chị Anh, xảy ra chuyện rồi, làm sao đây
Tôi cũng bị lôi vào rồi, chuyện này cô bảo tôi làm, không liên quan đến tôi.” Triệu Lỵ hoảng hốt nói
Lúc này cô ta chỉ muốn chối bỏ hết tất cả mọi thứ
Anh Kim: “Tôi bảo cô làm
Khi lấy tiền sao cô không nói là cô không lấy?”
Triệu Lỵ: “Tôi...tôi...”
“Hoảng hốt cái gì, cô nghe rõ cho tôi, cho dù phóng viên hỏi cô cái gì cũng đừng trả lời, cứ để tôi giải quyết.” Anh Kim nói vậy nhưng thực ra bà ta cũng không có cách nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Con người Triệu Lỵ quá vô dụng, gặp phải chuyện gì cũng hoảng hốt, nếu như không sớm cảnh cáo cô ta một chút, thật đúng là không biết cô ta sẽ nói ra những lời như thế nào
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Anh Kim vô cùng đau đầu, cuối cùng cũng lấy điện thoại ra chỉ có thể gọi điện thoại cho Dương Kiệt
Chỉ là..
“Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy...”
Tút tút
Bình hoa trước mặt chia năm xẻ bảy, tan nát vỡ vụn dưới đất
Phố Vân Lý
Khi Lâm đại sư đến cửa hàng một đám phóng viên lao đến
“Lâm đại sư, xin hỏi anh có cái nhìn như thế nào về chuyện Anh Kim gian lận?”
“Vì sao anh cho rằng Trần Thụy An bị oan uổng, có phải là phát hiện ra cái gì không?”
“Chuyện bây giờ đã có chứng cứ vô cùng xác thực, xin hỏi Lâm đại sư có gì muốn nói?”
Những phóng viên mồm năm miệng mười hỏi, bọn họ bây giờ thực sự rất vui vẻ, đợi lâu như vậy cuối cùng lại lần nữa chờ được tin tức lớn
Các ông chủ cửa hàng xung quanh đứng bên ngoài
“Hi hi, ông chủ nhỏ của chúng ta chính là xuất sắc như vậy, lại thu hút được đến nhiều phóng viên như vậy.”
“Vẫn là ông chủ nhỏ của chúng ta nói đúng, liếc mắt một cái là biết Anh Kim không phải là người tốt đẹp gì.”
“Tôi nhớ, hình như có biển hiệu cửa hàng nhà ai lấy Anh Kim làm đại diện?”
“Là nhà tôi, khoảng thời gian trước đã gỡ nó xuống rồi, người có thù với ông chủ nhỏ của chúng ta, ông nói xem tôi còn giữ lại nó làm gì
Chắc chắn là chuyện không thể nào.”
“Lợi hại, đúng là anh em.”
“Hi hi, cứ đùa, ông chủ nhỏ là bảo bối của chúng ta, chúng ta nhất định phải bảo vệ rồi

Lâm Phàm xua xua tay: “Các đồng chí phóng viên xin yên lặng một chút, vấn đề để tôi trả lời từng cái một
Các anh nhiều người như vậy, nhiều mồm như thế thì sao tôi có thể trả lời được hết.”
“Vấn đề đầu tiên, sao tôi lại cho rằng Trần Thụy An là bị vu oan, đó là bởi vì ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, tôi có thể nhìn ra sự kiên trì theo đuổi âm nhạc từ trong mắt của Trần Thụy An
Cậu ta sao có thể làm ra chuyện trộm cắp bài hát của người khác, không phải tôi nói chứ, các anh quay về xem lại chương trình của hai năm trước đi, với giọng hát và khả năng khống chế bài hát của Trần Thụy An, cho dù là bài hát cũ cũng hoàn toàn có thể đánh thắng thí sinh đợt đó
Như thế thì còn trộm bài hát làm cái gì, các anh nói xem có phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.