Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 133: Gỡ rối




“Đại sư, quy định gì vậy
Nếu không thì để tôi làm theo quy định.” Ngô Vân Cương từ trước tới giờ đều không tin bói toán, đoán mệnh hay thần phật gì
Cuộc đời của hắn đi được đến bước này đều dựa vào nỗ lực và can đảm của chính mình, cũng cảm thấy khinh thường những người chỉ biết cầu bái thần phật mong một ngày đổi đời
Nhưng sau khi trải qua chuyện này, hắn ta biết, người mà Vương Minh Dương quen biết không phải là một người tầm thường
Theo cách nói của dân kinh doanh bọn họ thì Lâm Phàm chính là quý nhân
Lâm Phàm nhìn Vương Minh Dương có chút dở khóc dở cười, thân là ông chủ lớn mà khi cần mặt dày thì đúng là khiến người ta “rửa mắt mà nhìn”
“Anh nha, không phải là người xấu mà là quá kiêu ngạo, mấy cái quy định mà tôi đặt ra thì hôm nay coi như để qua một bên đi
Nhưng mà không được nói cho người khác biết đâu đó.” Lâm Phàm nói
Vương Minh Dương cười, giơ ngón cái lên: "Người anh em, thật là nể mặt.”
Lâm Phàm lắc đầu: "Không có lần sau.”
“Yên tâm
Chỉ lần này, nếu lần sau tới thì tôi nhất định sẽ tuân thủ quy định.” Vương Minh Dương nói
Bấy giờ Ngô Vân Cương mới để ý thấy đại sư cẩn thận nhìn vào mặt, sau đó lại nhìn vào tay của hắn ta
“Mệnh cách của ông, tài vận thịnh vượng.” Thần sắc của Lâm Phàm bình thản chú tâm, đây là do hắn hơi diễn một tí để người ta thấy mình đang nghiêm túc làm việc, chứ không phải là kiểu qua loa đại khái
Ngô Vân Cương cười khổ một tiếng: "Đại sư, tài vận của tôi có chỗ nào thịnh vượng đâu chứ, chỉ toàn mấy thứ xúi quẩy.”
Tổn thất tới mấy chục tỷ, hắn ta muốn khóc cũng khóc không nổi, chỉ cảm thấy đau đớn trong lòng
Lâm Phàm ngẩng đầu: "Ông đừng vội không tin, đời người làm gì có cảnh luôn luôn thuận buồm xuôi gió, ông hiện tại coi như là gặp phải đại kiếp nạn, nó cũng là kiếp nạn duy nhất của cuộc đời ông đó.”
Vương Minh Dương vẫn luôn ngồi bên cạnh lắng nghe cẩn thận, chen vào một câu: "Ý của cậu là nếu ông ta có thể vượt qua kiếp nạn này, sau này có thể hô mưa gọi gió, giăng buồm lướt sóng rồi đúng không.”
Lâm Phàm chỉ cười mà không nói thêm gì, vấn đề này mà nói thêm thì sẽ biến thành khẳng định chắc chắn, bách khoa toàn thư lại có thêm bug (lỗ hổng) mất
“Ông có một cô tình nhân hai mươi tám tuổi đúng không?” Lâm Phàm hỏi
Ngô Vân Cương sửng sốt, không nghĩ tới Lâm Phàm còn có thể đoán ra chuyện này, hắn ta cũng không nói chuyện này cho ai biết
Vương Minh Dương thấy vẻ mặt của Ngô Vân Cương, lập tức sợ ngây người: "Anh trai, nếu việc này mà để bị chị dâu biết là không xong đâu nha.”
“Ai da, đàn ông mà, đôi khi cũng không kiềm chế được, đại sư quả nhiên là đại sư, ngay cả việc này cũng tính ra được.” Ngô Vân Cương vừa cười khổ vừa nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Phàm chớp mắt: "Tôi nói cái này, không phải là muốn bêu xấu gì ông đâu.”
Ngô Vân Cương hơi nhíu mày, nghi hoặc hỏi lại: “Đại sư
Ý của cậu là…?”
“Mục đích ông tới đây là muốn tôi chỉ ra một con đường sống, mà những điều tôi nói ra, đều có quan hệ với chuyện này.”
“Tình nhân của ông, là chủ động theo đuổi ông đúng không?” Lâm Phàm nói
Ngô Vân Cương gật đầu: "Đúng, quen biết trong một buổi tiệc rượu, từ đó tới giờ cũng được hai năm rồi, hạng mục đầu tư lần này, cũng là do cô ấy…….”
Nói tới đây, Ngô Vân Cương đột nhiên ngẩng người, sắc mặt thay đổi, biểu hiện dường như nhận ra điều gì đó không thể tin được
“Đại sư, chuyện này sao có thể, hạng mục lần này cô ấy cũng bị lừa mất toàn bộ tài sản mà.” Ngô Vân Cương vừa khiếp sợ vừa nói
Vương Minh Dương ở một bên, nghe thấy vậy thì cũng lấy làm lạ: "Anh trai à, cô tình nhân kia của anh tên gì vậy?”
“Vương Mỹ Hồng.” Ngô Vân Cương trả lời
“Ông trời của tôi ơi, quả nhiên là cô ta, người lừa tôi đầu tư hạng mục này cũng là Vương Mỹ Hồng đó.”
Vương Minh Dương tức muốn hộc máu, sau đó vỗ đùi: "Ai nha, tôi nói này anh trai, anh có tình nhân cũng không nói với tôi, nếu anh nói thì chuyện này cũng có thể tránh được rồi mà.”
“Bảo sao tôi cứ thắc mắc mãi, hạng mục lớn của Thủ đô thì làm gì đến lượt tôi đầu tư chứ.” Vương Minh Dương tự mình cảm thán
Vai Lâm Phàm khẽ run, tiếp đó nhấp một ngụm trà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Những việc còn lại, không cần hắn nói tiếp, Ngô Vân Cương đã hiểu rõ ràng, nói nữa cũng chỉ là thừa thãi
Lâm Phàm lấy di động ra, mở APP rồi nói: "Hai giờ nữa, có một chuyến bay về thủ đô, hay là về trước rồi tính tiếp đi?”
Ngô Vân Cương vốn đang trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt ngốc nghếch, so với tên ngốc còn ngốc hơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Phàm vừa nhắc nhở, hắn ta cũng đã tỉnh ngộ: “Đúng vậy, tôi phải nhanh chóng về thủ đô, bảo sao gần đây hành tung của cô ta rất đáng ngờ, chạy vay tứ phía mượn không ít tiền
Còn nói phải bán một số bất động sản đi để trả nợ, xem ra là cô ta muốn chạy trốn thì đúng hơn.”
Ngô Vân Cương nắm lấy tay Lâm Phàm, vẻ mặt chân thành cảm kích: "Đại sư, cảm ơn cậu
Thật sự cám ơn cậu, ân tình này tôi sẽ nhớ kỹ, chờ sự tình xong xuôi, tôi sẽ tự mình tới Thượng Hải cảm tạ.”
Ngô Vân Cương móc trong túi ra một tấm thẻ: "Đại sư, đây là chút thành kính, chúng ta sau này thường xuyên tán gẫu nhé
Bây giờ tôi phải nhanh chóng về thủ đô đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.