Tất cả mọi người trong phòng họp đều ngơ ngác đứng nhìn, sau đó lập tức phản ứng lại
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.”
“Lâm lão sư dừng tay, thật sự không thể đánh được.”
“Bình tĩnh, bình tĩnh đi, đừng đánh nữa.”
“Còn đứng đó nhìn cái gì, mau kéo ra đi.”
Ngô Hiên lập tức đi lên, ôm chặt hông của Lâm Phàm liên tục kéo hắn về phía sau: “Lâm lão sư
Xin anh đừng đánh nữa, chuyện này là bọn người phó hội trưởng Quách không đúng
Nhưng mà bây giờ cũng không cách nào thay đổi được, anh bớt giận một chút có được không.”
“Mẹ nó.......” Hai con mắt của Vương Văn Kiệt đỏ lên, tức giận đã xông đến tận não lại bắt đầu nhào về phía Lâm Phàm nói: “Hôm nay, tao không giết chết mày thì ông đây sẽ theo họ của mày.”
“Muốn theo họ của tôi, ông xứng sao?” Lâm Phàm mắng xong, sau đó giơ chân lên đá Vương Văn Kiệt văng ra, đập vào trên ghế, cả người gục xuống
“Buông tay ra.” Lâm Phàm hét lên
“Lâm lão sư
Tôi cầu anh, đừng đánh nữa.” Ngô Hiên nào dám buông tay ra, hiện tại hắn ta vô cùng luống cuống
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào
sau đó nhìn về phía ba người khác hét lên: “Các anh còn không kéo ra nhanh lên, thật sự muốn đánh chết người ở đây luôn sao.”
Viên Quang, Đinh Đức, Vương Đức ba người ngay lập tức ôm chặt phó hội trưởng Quách và chủ tịch Vương
Tình hình bây giờ vô cùng phức tạp nên bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra
Còn các thành viên khác đang đứng nghe lén ngoài hành lang đều trợn tròn mắt
Bọn họ không nghĩ tới thật sự đã đánh nhau, hơn nữa còn đánh rất hăng
Nhưng mà bọn họ không dám đi qua, mà nếu có muốn thì tình huống bây giờ bọn họ cũng không thể đi qua được
Hiện tại, Vương Văn Kiệt đang bị Viên Quang ôm lấy, trong lòng tức giận đùng đùng: “Họ Lâm kia, tao cho mày biết, chuyện này tao với mày không xong đâu
Mày bỏ cái suy nghĩ để cho những đứa trẻ kia tham gia biểu diễn đi, chỉ cần có tao Vương Văn Kiệt này còn ở đây một ngày thì mày nghĩ cũng đừng nghĩ
Mày cảm thấy vì cái gì mà không thể tham gia được
Chính là ông đây gây khó dễ đó
Mẹ nó, rồi mày có thể làm gì được ông đây?”
Còn phó hội trưởng Quách đang bị Vương Đức Sinh kéo lại, trên mặt vẫn còn hiện vẻ đau đớn
Cú đá vừa rồi có vẻ rất nặng, hiện tại cũng không thể trở lại bình thường được
Mặc dù, trong lòng của ông ta tràn đầy phẫn nộ nhưng cũng không muốn đánh nhau với người điên
“Được rồi, cuối cùng cũng chịu nói thật phải không.”
Lâm Phàm ngay lập tức đẩy cánh tay của Ngô Hiên ra, sau đó gạt qua một bên
Ngô Hiên vốn là Chủ tịch chi hội Tản đả nên thân thể vô cùng khỏe mạnh, thế nhưng bây giờ bị Lâm Phàm đẩy một cái, vậy mà lập tức bị đẩy sang một bên
“Tao cho mày gây khó dễ này
Tao cho mày làm trò hèn hạ này!” Lâm Phàm không thể nhịn được nữa, ngay lập tức cầm lấy xấp tài liệu trên bàn hội nghị, vỗ tới tấp vào mặt của Vương Văn Kiệt
Vốn dĩ, Vương Văn Kiệt không phải là đối thủ của Lâm Phàm nên lập tức bị dồn thẳng vào chân tường rồi bị đánh liên tục không ngừng
Đám người Viên Quang thấy vậy ngay lập tức chạy đến trước mặt Lâm Phàm ngăn cản, cố hết sức kéo hắn ra ngoài, thế nhưng có cố gắng thế nào cũng không kéo hắn ra được
Ngô Hiên đã lùi đến trước cửa ra vào, nhìn thấy trên hành lang có nhiều người như vậy, ngay lập tức đỏ mặt gân cổ lên hét lớn: “Các người còn đứng đó nhìn cái gì, còn không đến ngăn cản nhanh lên.”
Thực lực của Lâm lão sư quá mạnh, bọn họ không cách nào kéo nổi
Bây giờ kêu người tới giúp, chính là định kéo Vương Văn Kiệt đi, sau lại tiếp tục đợi ở chỗ này, chỉ sợ sẽ đánh đến xảy ra chuyện mà thôi
“Nhanh lên, kéo phó hội trưởng Quách và chủ tịch Vương đi nhanh đi.” Ngô Hiên vội vàng hét lên
Bây giờ mặt mũi của chủ tịch Vương đã vô cùng bầm dập, bọn họ nhìn thấy cũng phải hít một hơi lạnh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Quá thê thảm
Khi Vương Văn Kiệt bị kéo đi, vẫn luôn tức giận mắng chửi
Nhưng trong mắt cũng hiện lên vài tia sợ hãi, thật sự hắn ta đã bị Lâm Phàm đánh đến ngờ nghệch luôn rồi
Lâm Phàm cũng bị bọn người Ngô Hiên ngăn lại: “Lâm lão sư, nếu anh còn tức giận thì đánh chúng tôi đi, cũng không thể tiếp tục đánh như vậy được.”
Hắn bị bao vây trong phòng họp, lồng ngực phập phồng dần trở nên bình tĩnh lại
Lửa giận trong lòng dần dần tiêu tán, hắn nhìn danh sách tiết mục biểu diễn trên bàn hội nghị hồi lâu cũng không nói gì
Bọn người Ngô Hiên hai mặt nhìn nhau, cũng không có nói gì, giống như đang chờ Lâm lão sư bớt giận mới thôi
Bây giờ, Lâm Phàm mới ngẩng đầu: “Chủ tịch Ngô, thật ngại quá.”
“Không sao, không sao cả, Lâm lão sư đừng đánh nữa
Tôi biết việc này là phó hội trưởng Quách và chủ tịch Vương làm không đúng nhưng ván đã đóng thuyền, muốn thay đổi cũng không đổi được.” Ngô Hiên thấy Lâm lão sư đã bình tĩnh trở lại, ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm
Hắn ta thật sự sợ Lâm lão sư sẽ tiếp tục làm ầm ĩ không ngừng, đến lúc đó xảy ra chuyện không thể kiểm soát được, thì hiệp hội xem như thành trò cười cho cả thiên hạ