Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 223: Hẹn gặp nhau ở hội diễn




Đợi chút nữa, sau khi trấn an được Lâm lão sư, ông ta nhất định phải triệu tập tất cả thành viên của hiệp hội lại
Không một ai được truyền chuyện này ra ngoài
Đương nhiên ông ta biết đây chuyện không thể nào nhưng chỉ cần không làm ảnh hưởng đến mạng người là được
Sau một hồi bình tĩnh lại, Lâm Phàm lập tức đứng dậy
Lúc này cũng đã hết giận, sau đó lấy chương trình biểu diễn bỏ vào trong túi: “Được rồi, tôi đi đến phòng luyện tập, yên tâm đi
Tôi không đánh nhau nữa đâu, đánh chỉ bẩn tay.”
Ngô Hiên ngượng ngùng gật đầu chỉ cần không gây sự đánh nhau là tốt rồi
Ông ta thân là Chủ tịch chi hội Tán Đả, tham gia vào hiệp hội cũng gần 5 năm rồi
Đúng là từ trước đến giờ ông ta chưa bao giờ gặp qua tình huống như hôm nay, xem như mở rộng tầm mắt
Ông ta xem như đã hiểu thấu tính cách của Lâm lão sư
Nếu anh tôn trọng hắn, thì hắn đặt anh ở vị trí hàng đầu
Còn anh đã làm chuyện gì trái với đạo đức, thì hắn sẽ dạy cho anh biết làm người là như thế nào
Chủ tịch Vương bị đánh hai lần, sau này xem như đã mất hết sĩ diện trong hiệp hội
Nhưng mà da mặt của chủ tịch Vương cũng khá dày, chỉ chớp mắt là sẽ quên sạch thôi
Ở đại sảnh dưới lầu
Tất cả thành viên của hiệp hội đều nhìn Lâm Phàm
Bây giờ những thành viên của hiệp hội tỏ vẻ vô cùng khâm phục đối với Lâm Phàm, đều muốn giơ ngón tay cái lên để khen ngợi
Quá lợi hại
Khâm phục thật
Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng: “Thật ngại quá, đã quấy rầy giờ nghỉ ngơi của mọi người rồi.”
Bọn họ ngay lập tức lắc đầu
“Lâm lão sư
Anh rất tuyệt vời.”
“Chúng tôi rất khâm phục anh.”
“Lâm lão sư.......”
......
Những lời khen ngợi này Lâm Phàm không có để ý, khoát tay rồi đi đến phòng luyện tập
Giang Phi muốn đuổi theo Lâm Phàm để nói gì đó nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì
Sự việc xảy ra hôm nay được gọi là gì
Bây giờ, Giang Phi ai cũng không phục, chỉ phục mỗi Lâm lão sư
Trước cửa ra vào của phòng luyện tập, Lâm Phàm chỉnh lại cổ áo một chút trên mặt nở một nụ cười tươi, vỗ vỗ tay: “Mọi người tập hợp lại một chút.”
“Lâm lão sư
Con vừa mới.......” Vành mắt của Lưu Minh Minh lúc này có chút hồng, giống như đã biết cái gì
Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng: “Không có chuyện gì
Còn lại hai ngày cuối cùng, phải cố gắng luyện tập đó
Hai ngày sau chính là đến thời gian kiểm duyệt rồi, biết chưa?”
Trương Đào nói: “Biết rồi, Lâm lão sư.”
Hoàng Nhã Nguyệt tự tin mười phần: “Chúng con nhất định sẽ cố gắng.”
.....
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Phàm cười nói: “Rất tốt, phải có tinh thần như thế này
Bây giờ luyện tập từ đầu đến cuối một lần cho tôi xem thử một chút, để xem còn sai sót chỗ nào không.”
Ông ta là phó hội trưởng, ông ta là người tuyển cử tiết mục
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ông ta không chịu đề xuất lên cấp trên, Lâm Phàm chịu thôi vì Lâm Phàm cũng không có cái quyền lợi này
Nhưng mà......
Ông ta có quyền lợi của hắn ta, tôi có cách làm việc của tôi, chúng ta xem thử, ai có thể áp chế ai
Nếu như tôi chỉ là một người dân bình thường, thì đúng là phải nén giận để chịu đựng
Nhưng bây giờ, tôi thực sự không tin
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hai ngày sau, chúng ta hẹn gặp nhau trên sân khấu hội diễn

Hai ngày sau
Trời trong nắng ấm
Trước cửa hiệp hội xuất hiện hai chiếc xe thương vụ cao cấp, thu hút sự chú ý của những người tham dự hiệp hội, không biết chiếc xe này dùng để làm gì
Ông Ngưu ngồi trên ghế cạnh cửa phòng bảo vệ, vừa vệ hút thuốc vừa nhìn hai chiếc xe thương vụ
Sau đó lại nhìn về phía chiếc xe Mercedes ở bên cạnh, ông biết chiếc xe này chính là xe của Lâm lão sư
Trong hiệp hội
Lâm Phàm vỗ tay nói: “Các bạn nhỏ
Thay quần áo xong rồi chứ
chúng ta đi thôi!”
“Vâng, Lâm lão sư!” Các bạn nhỏ nhanh chóng thay đồ, trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ
Những bộ quần áo này không phải của hiệp hội, mà do Lâm Phàm đã đặc biệt tìm người may chúng
Cho dù là chất lượng hay chất liệu đều là loại tốt nhất
Mặc thoải mái mới có thể phát huy tốt nhất
Giang Phi nhìn Lâm Phàm: “Lâm lão sư
Không nói nhiều nữa, hôm nay tôi sẽ đi cùng anh!”
Lâm Phàm cười nói: “Sao vậy
Sợ tôi gây sự không thành hay sao
Yên tâm đi, hôm nay sẽ không như vậy, anh không cần phải đi cùng bọn tôi đâu!”
Tuy ngoài miệng Giang Phi nói không phải, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy có vấn đề
Tập hợp xong, xuất phát
Trên đường đến hiệp hội, đám người phó hội trưởng Quách, Vương Văn Kiệt, Viên Quang cùng đội ngũ đi theo cũng đều đã tập hợp đầy đủ
Phó hội trưởng Quách liếc nhìn một cái, sau đó lập tức quay đầu
Bây giờ, ông ta không muốn nói bất kỳ câu nào với Lâm Phàm, dù chỉ là một câu vô nghĩa
Trên mặt Vương Văn Kiệt lộ vẻ khinh thường, giọng nói không lớn nhưng cũng đủ để tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy được: “Ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy, muốn đi biểu diễn sao?”
Trên mặt Vương Văn Kiệt vẫn còn một mảng xanh xám, đây là kiệt tác của Lâm Phàm để lại, trong khoảng thời gian ngắn không thể tan đi được

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.