Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 228: Cùng biểu diễn




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau khi nói xong, Lâm Phàm nhìn thẳng về phía lãnh đạo bên dưới khán đài gật nhẹ đầu: “Mong lãnh đạo thông cảm!”
Lúc này các vị khách nước ngoài lại cảm thấy rất hứng thú
Trong lòng phó hội trưởng Quách nhói lên, ông ta cảm thấy tận thế sắp đến rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Các vị lãnh đạo
Các vị quan khách
Như các vị đã thấy, những đứa nhỏ sau lưng tôi đây, bọn chúng trời sinh đã có khiếm khuyết
Trong mắt một số người, bọn họ cho rằng mấy đứa nhỏ như thế đều là phế vật, cũng có nhiều người cho rằng bọn nhỏ đáng được cảm thông
Nhưng hiện tại đứng ở đây, tôi muốn nói một điều rằng, bọn chúng không cần sự đồng cảm hay thương hại, thứ mà bọn chúng cần chính là sự đối xử công bằng
Vốn hội diễn lần này bọn chúng nên thể hiện cho quý vị xem thành quả và sự nỗ lực của bản thân
Nhưng bởi liên quan đến một số lý do cá nhân của tôi mà đã đắc tội với người trong hiệp hội, dẫn đến việc hai ngày trước khi tổ chức hội diễn, bọn chúng bị gạch ra khỏi danh sách biểu diễn
Tôi không biết những người đó buổi tối có thể ngủ ngon hay không, nhưng tôi nghĩ bọn họ chắc hẳn ngủ rất ngon, bởi bọn họ đã quen với việc lợi dụng quyền lợi trong tay để tiêu diệt tất cả những người đắc tội với bọn họ
Chỉ sợ cho dù tôi có cố gắng hay có thiên phú đi chăng nữa thì trong mắt bọn họ cũng chỉ là người không biết thế nào là sợ mà thôi
Không kính trọng bọn họ, không e sợ bọn họ, …
Tôi tha thiết mong các vị lãnh đạo, các vị khách quý có thể cho những đứa nhỏ này một cơ hội để được chứng minh bản thân!”
“Cảm ơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tôi đã hoàn thành bài phát biểu của mình!”

Lúc này, toàn bộ hiện trường đều im lặng, tất cả đều bị kinh ngạc bởi những lời nói vừa rồi
Mấy người phóng viên đều há hốc mồm, bọn họ không ngờ người kia có thể nói ra những lời này
Một số người
Mặc dù không chỉ rõ danh tính nhưng bọn họ sao có thể không biết chứ
Bỗng nhiên
Tất cả mọi người trong hiện trường đều đồng loạt vỗ tay, mặc dù không có tiếng la hét, nhưng đều lộ rõ vẻ ủng hộ
Sắc mặt phó hội trưởng Quách đều trắng bệch, cả người như chết lặng
E sợ
Kính trọng
Tồn tại người khác loài
Hắn sao có thể nói ra những lời như vậy
Lúc này, phó hội trưởng Quách ngay cả ý giết người cũng có, ông ta không ngờ rằng Lâm Phàm lại to gan lớn mật đến vậy
Trong trường hợp thế này cũng dám đứng lên để nói ra những lời đó
Anh ta không sợ bị ảnh hưởng sao
Sau sân khấu
Vương Văn Kiệt ngơ ngác đứng tại chỗ, sau đó chửi lớn: “Mẹ kiếp
Hắn muốn chết à?”
Đám người Đinh Đức cúi đầu, bọn họ cảm thấy hổ thẹn
Hiệp hội biến thành như thế này, bọn họ cũng có một phần liên quan rất lớn
Ánh mắt của mấy vị lãnh đạo nhìn phó hội trưởng Quách rất nghiêm nghị, phó hội trưởng Quách sợ đến nỗi mồ hôi chảy đầm đìa
Vừa định giải thích nhưng lãnh đạo lại không thèm để ý đến ông ta, chỉ nhìn Lâm Phàm đang đứng trên sân khấu, ôn hòa nói: “Hãy để những đứa trẻ biểu diễn đi!”
Lâm Phàm cười nói: “Cảm ơn!”
Phòng livestream
“Mẹ kiếp
Không ngờ chương trình biểu diễn nhỏ thế này mà cũng có mờ ám bên trong!”
“Ha ha, chương trình như vậy mà vẫn nhỏ à
Những tình huống như này có nhiều lắm, chỉ là trước đây không có người dám đứng trên sân khấu như kia thôi!”
“Đám người này còn tính người không vậy
Thật đáng khinh thường!”
“Người anh em được lắm
Tôi ủng hộ anh một trăm phần trăm nhé!”
“Các anh em nói hay lắm, bọn họ thực sự thiếu sự công bằng
Công ty tôi có một đồng nghiệp thiếu một cánh tay, nhưng so với người khác thì anh ta làm việc nghiêm túc hơn nhiều, thành tích luôn đứng đầu
Bọn họ không kém hơn những người bình thường chúng ta đâu, thậm chí còn tốt hơn chúng ta nghĩ nữa đấy!”
“Tên nhóc này không phải có vấn đề gì đó chứ
Chắc hiệp hội người ta sợ xảy ra vấn đề nên mới loại tiết mục đó, mấy đứa khuyết tật này thì có bản lĩnh gì?”
“Người lầu trên kia, cả nhà mày đều lên linh xa”
“Lầu bên trên, có biết đặt câu hay không hả?”
“Lầu trên kia, tốt nhất mày nên hỏi là vì sao tao lại ở trên người của vợ mày mới đúng!”
“Khì khì
Hay hay hay...”
“+1”
..
Lâm Phàm nhìn về phía những đứa trẻ, gật đầu nói: “Cố gắng hết sức nhé!”
Tròng mắt mấy người Trương Đào đều đỏ cả lên
Bọn chúng không ngốc, biết Lâm lão sư đã đắc tội với rất nhiều người chỉ vì muốn đòi lại công bằng cho bọn chúng
Nhưng lúc Lâm lão sư đối mặt với bọn chúng, lúc nào cũng là vẻ mặt tươi cười, dường như thế gian này mãi mãi đẹp như vậy
Bọn chúng rất muốn khóc!
“Lâm lão sư
Cảm ơn lão sư
Lão sư có thể đồng hành với bọn con không, chúng con muốn cùng lão sư biểu diễn trên sân khấu!”
Lâm Phàm ngạc nhiên sau đó cười nhạt đáp lại: “Được!”
Hắn không từ chối vì đây cũng chính là lần cuối cùng
Bởi sau buổi hội diễn này ước muốn duy nhất của hắn cũng đã thực hiện được rồi
Lâm Phàm dẫn đầu đi trước, mấy đứa trẻ phía sau chia làm hai hàng, một hàng ba người, trái phải đối xứng
Hiện tại là lần đầu tiên Lâm Phàm biểu diễn toàn bộ Bát Quái Chưởng, toàn bộ kiến thức trên bách khoa toàn thư đều khắc sâu trong đầu
Tay, chân di chuyển theo ý muốn
Giơ tay nhấc chân, khí lưu chuyển một vòng, khí thế bất phàm
Đây chính là công phu thật sự, không phải như cái mới động tác biểu diễn kia có thể so sánh được

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.