Trong xe
Ả có làn da đen nhẻm lấy điện thoại di động qua, nhìn qua Weibo
Đứa nhỏ này thế mà lại lên hot search, mấy triệu lượt người đăng lại
“Không nghĩ rằng chuyện lại bị làm lớn như vậy
Internet ngày nay quả thực quá phát triển, mới mấy chục phút mà chuyện đã gây mưa làm gió rồi!”
Ả mập: “Xem ra con nhóc này là không thể bán cho Vương Nhị sẹo mụn, chỉ có thể bán cho Lý Tiểu Bưu thôi!”
Ả đen nhẻm gật đầu một cái: “Đúng đấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phải báo cho Lý Tiểu Bưu một tiếng, dùng nước sôi dội lên khuôn mặt này để cho bỏng đến biến dạng, nếu không sẽ dễ dàng bị người ta nhận ra
Còn có con chó chết này nữa, tí nữa bán cho đứa buôn chó, chó Poodle còn có thể đáng ít tiền
Nam tài xế: “Đi ra chỗ trú trước đi, giấu con bé này đi, tôi sẽ liên lạc với Lý Tiểu Bưu, buổi tối đưa ra Thượng Hải, như vậy sẽ tương đối an toàn!”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phố Vân Lý
Lâm Phàm từng giây từng phút canh Weibo, mỗi một tin nhắn hắn đều xem qua, nhưng hầu hết đều là hỏi thăm tâm trạng của hắn, căn bản không có chút tin tức nào cả
Người dân trong thành thị biết được lý do vì sao hôm nay không bán bánh kếp là do chuyện này
Trong lòng họ đồng cảm, cũng không còn để ý, thỉnh thoảng có người còn hỏi thăm Lâm đại sư về tình huống gần đây
Dân chúng: “Lâm đại sư, trên Weibo thu được tin tức gì sao?”
Lâm Phàm lắc đầu: “Tạm thời còn chưa có tin tức gì, để như vậy càng lâu sẽ càng nguy hiểm
Nếu như qua 6 giờ còn không có tin tức, vậy thì lại càng khó tìm!”
Đám dân thị lắc đầu: “Aiz, bây giờ các phỏng đoán về tình huống của đứa trẻ ngày càng nhiều
Nhưng mà loại buôn người này đúng là lần đầu tiên tôi gặp phải, thực sự quá đáng giận!”
Một người khác cảm thán nói: “Đúng vậy, một người bạn của tôi, đứa con nhà bọn họ bị đám buôn người bắt đi mất, thế rồi một nhà cứ như vậy mà tan đàn xẻ nghé
Bây giờ còn đi cả nước để tìm con, cũng không biết đã tìm được chưa!”
Lúc này, Ngô U Lan từ bên chỗ chị Hồng quay về, thần sắc ảm đạm
Cô đi an ủi chị Hồng, nhưng mà chị ấy giống như một cái xác không hồn, một chút tức giận, một chút cảm xúc cũng không có
Lâm Phàm hỏi: “Chị Hồng như thế nào rồi?”
Ngô U Lan lắc đầu: “Vẫn là như thế, chồng của chị Hồng tới cũng không dám mắng chị ấy
Bây giờ cũng đang an ủi chị Hồng, tôi cảm thấy nếu như đứa trẻ này không tìm về được, sợ rằng tâm trạng của chị ấy sẽ rất tồi tệ!”
Đám người thở dài, cả đám tay chân táy máy rất muốn giúp, nhưng mà bọn họ không biết giúp như thế nào, chuyện này giống như mò kim đáy bể mà
Lúc này, Cẩu gia Nicholas từ bên ngoài chạy trở về, vào cửa, thần sắc rất là ảm đạm, gâu gâu hai tiếng
Người khác nghe không hiểu
Nhưng Lâm Phàm lại nghe hiểu, ý của Cẩu gia Nicholas là: “Cô dâu của tôi đi đâu rồi, tại sao không ở đây?”
“Cẩu gia à, cô dâu của mày bị bắt cóc mất rồi, về sau mày cũng không được gặp lại nữa!” Lâm Phàm nhìn cẩu gia Nicholas nói
Đám người dân xung quanh sững sờ, không hiểu tại sao Lâm đại sư lại nói chuyện với con chó trắng này
Nó có thể nghe hiểu được hay sao
Triệu Chung Dương livestream, bên trong phòng livestream đám fan hâm mộ cũng vẫn luôn giúp đỡ đăng bài tìm người, nhưng không có bất cứ tin tức gì
“Lâm đại sư hẳn phải rất buồn, đến nỗi phải nói chuyện cùng một con chó!”
Gâu gâu
Nicholas Cẩu gia hướng về Lâm Phàm kêu hai tiếng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Cô dâu chắc chắn sẽ không bị người bắt cóc đâu, cô ấy có thể ngửi mùi tìm đường về nhà!”
Lâm Phàm bất đắc dĩ cười cười, đột nhiên giật mình
“Cẩu gia, mày có phải có thể ngửi được mùi, tìm được mùi chủ nhân phải không
Bấy giờ, tất cả mọi người đều sững sờ
Người nói một câu, chó đáp hai tiếng sủa, nói đến cùng đây là chuyện gì xảy ra vậy
Đám người dân xung quanh hỏi: “Lâm đại sư, chúng tôi biết anh là người tốt, trong lòng hẳn cũng đang lo lắng
Nhưng mà con chó này có cái gì tốt để hỏi tìm người?”
Đám người xung quanh thầm nghĩ Lâm đại sư chắc chắn bị điên rồi, không ai lại đi nói chuyện cùng một con chó cả
Mà thậm chí còn chó sủa một câu, người đáp một câu hợp tình hợp lý như vậy chứ
Lâm đại sư nói chuyện bọn họ nghe còn hiểu, thế nhưng Cẩu Gia Nicholas sủa tiếng chó như vậy, bọn họ thực sự không hiểu nổi
Chó một câu hai câu đều là tiếng “gâu gâu” có cái gì khác nhau chứ
Người dân xung quanh: “Lâm đại sư, anh sao vậy?”
Bọn họ cảm thấy Lâm đại sư có chút không tỉnh táo
Lâm đại sư suỵt một tiếng, ra hiệu cho đám người bọn họ đừng có nói chuyện, sau đó nhìn về phía Cẩu Gia Nicholas
“Có thể tìm được sao?”
Gâu gâu
Cẩu Gia Nicholas: “Đương nhiên là có thể rồi, cái mũi của tôi chuyên dùng để tìm kiếm mùi vị mà!”
Trong lòng Lâm Phàm run lên, sao hắn không nghĩ tới ngay từ đầu nhỉ
“Vậy bây giờ tao cho mày ngửi một vật, mày có thể giúp tao tìm kiếm được vị trí chủ nhân vật đó không?”
Cẩu Gia Nicholas nằm rạp ra đất: “Tại sao phải đi tìm?”
Lâm Phàm: “Bởi vì cô bé đó bị người lạ mặt ôm đi, hiện đang rất nguy hiểm.”
Cẩu Gia Nicholas chớp chớp mắt chó đen bóng: “Người ôm đi là ai vậy
Sao lại nguy hiểm?”