Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 325: Cá lớn




Vương Diệu có chút sợ hãi im miệng, hắn ta không dám trái lời Vương Thâm
Dù sao khi còn nhỏ hắn ta đã bị đánh cho một trận, bây giờ cãi lại sẽ bị ăn đòn, cho nên hắn ta chỉ có thể đứng im lặng như tượng, không dám mở miệng nói lời nào
Nhưng ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm vẫn hằn học như cũ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này, Vương Thâm bước tới nói: “Thực xin lỗi chú em, con trai tôi ngông cuồng thái quá làm chú em đây sợ hãi
Nếu chú em có yêu cầu gì cứ việc nói ra đây, tôi hứa tuyệt đối sẽ đền bù cho chú em
Sau khi trở về, tôi nhất định sẽ cho thằng nhóc này một bài học.”
Lâm Phàm nhìn Vương Thâm trước mặt nhưng không nói một lời, nhưng trong mắt hắn có chút nghi ngờ
Người đàn ông này trông nhẹ nhàng lịch sự, ăn mặc thì chỉnh tề, nhìn ông ta không giống tội phạm, nhưng trên trán của người đàn ông này lại hiện tướng ‘nghiệp chướng nặng nề’ xem ra ông ta đã làm không ít chuyện xấu
Thấy thanh niên trước mặt cứ nhìn mình chằm chằm, Vương Thâm có chút lo lắng: “Này chú em, sao vậy?”
Ánh mắt của Lâm Phàm khẽ thay đổi nở một nụ cười rồi đưa tay ra
Vương Thâm không biết được đối phương đang nghĩ gì, nhưng khi nhìn thấy Lâm Phàm đưa tay ra, ông ta nghĩ rằng mọi chuyện đã cho qua êm đẹp
Khi ông ta nhìn thấy chiếc xe của Lâm Phàm, ông ta biết nó không hề rẻ
Dĩ nhiên bọn họ có thể làm hòa, hà tất phải làm lớn chuyện lên chứ
Thằng ôn con nhà tôi, không có năng lực cũng chẳng có thực tài, lấy tiền của tôi đi tiêu xài bừa bãi hoang phí ở bên ngoài
Cho nó đi học một trường đại học trong nước ở Thượng Hải, cả ngày từ sáng đến tối không thèm đi học
Nếu không phải tôi có mối quan hệ rộng rãi thì thằng nhãi này đã bị đuổi khỏi trường từ lâu rồi
Vương Thâm cười bắt tay Lâm Phàm, sau đó nói: “Chú em, chuyện này thật là đáng xấu hổ
Đều tại tôi dạy bảo không nghiêm, lần này trở về nhất định phải dạy bảo nó thật tốt, thứ lỗi cho tôi vì những phiền phức mà nó gây ra cho chú em nha.”
Lâm Phàm cười nói: “Không sao, kỷ luật không nghiêm cũng không thành vấn đề, dù sao ‘thượng bất chính, hạ tắc loạn’, chuyện này cũng có thể tha thứ được.”
Nụ cười của Vương Thâm đột nhiên đông cứng lại, ông ta chỉ thấy Lâm Phàm lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số
Vương Thâm cảm thấy khí thế của tên này càng ngày càng lấn át mình, ngay cả bản thân có cố gắng giải thích cũng không có tác dụng
Trong lòng có chút lo lắng, nhưng ông ta đã làm ăn đã lâu có các mối quan hệ xã hội nhiều như vậy, nhất định sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà chịu ức hiếp
Lúc này trên mặt của ông ta vẫn lộ ra nụ cười, ánh mắt như dán chặt chăm chú nhìn Lâm Phàm
Cuộc điện thoại đã được thông qua
Lâm Phàm : “Đội trưởng Lưu, tôi đang ở bên một trụ đèn giao thông trên đường Kim Hồng, đụng phải một con cá lớn, không phải nhiệm vụ của tôi, anh có thể qua xem một chút được không
Được, tôi sẽ đợi anh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhanh lên, sức lực tôi có hạn một mình tôi không thể nào bắt được.”
Đồn cảnh sát
Khi Lưu Hiểu Thiên nhận được cuộc gọi của Lâm Phàm, anh ta ngay lập tức bắt đầu hành động
Anh ta không biết con cá lớn mà Lâm đại sư đang nói rốt cuộc là về cái gì
Nhưng anh ta tin tưởng vào Lâm đại sư, vì vậy anh ta lập tức triệu tập mọi người lao về phía đường Kim Hồng
‘Cá lớn’
Chỉ hai chữ này đã khiến Lưu Hiểu Thiên vô cùng kích động, anh ta thật sự không biết con cá lớn này là cái gì, chẳng lẽ là...
Lưu Hiểu Thiên không thể hình dung ra được, chỉ khi đến hiện trường anh ta mới thực sự biết được
Bây giờ
Mặt của Vương Thâm hơi đỏ khi thấy Lâm Phàm nắm lấy tay ông ta, nhưng ông ta vẫn cười nói : “Này chú em, chú em sao vậy
Chẳng lẽ có chuyện gì sao?”
Lâm Phàm cười: “Không sao, tôi chỉ là cảm thấy ông nhìn khá quen mắt
Gần đây tôi ngủ không được ngon, trong mộng luôn xuất hiện một người.”
Vương Thâm cười nói: “Cũng bình thường thôi, người trẻ tuổi bây giờ áp lực rất lớn, ngày đêm đều phải suy nghĩ nên tối đến lại hay nằm mộng
Đâu giống như con trai tôi, suốt ngày chỉ biết phá hoại, không có việc gì để làm
Nó như vậy muốn thành tài cũng chẳng được.”
Lâm Phàm cười lớn: “Thành công còn tùy người, nhưng giấc mơ của tôi không tốt lắm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tôi mơ thấy mình đông con nhưng chúng đều cụt tay thiếu chân, khổ lắm, tôi không hiểu tại sao mình lại có giấc mơ như vậy cho đến khi hôm nay khi tôi nhìn thấy ông”
Vương Thâm khó hiểu: “Thế thì sao
Chẳng lẽ có liên quan đến tôi à?”
“Ông đừng nói thế, giấc mơ đó thực sự có liên quan đến ông sao?” Lâm Phàm nói: “Thảo nào tôi lại nhìn ông trông rất quen
Hóa ra trước đây là tôi nhìn thấy ông trong giấc mơ
Bức ảnh người ôm những đứa trẻ trong tay đó chính là ông nha, còn bọn trẻ muốn tôi đến tìm ông, vì vậy hôm nay tôi mới gặp được ông.”
Lúc này, sắc mặt của Vương Thâm hơi thay đổi, ánh mắt cũng dao động
Ông ta cảm thấy tên này hình như đã biết cái gì đó nên cười gượng nói: “Tôi nghĩ tôi nhất định đã tài trợ không ít cho liên đoàn người khuyết tật, những đứa trẻ đến trong giấc mơ của anh có lẽ là để cảm ơn tôi, do đó mà anh gặp được tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.