Cũng không biết Vương Thâm gọi cho ai, ông ta phàn nàn vài câu qua điện thoại, sau đó giữ cuộc gọi đưa cho Lưu Hiểu Thiên nghe máy
Lưu Hiểu Thiên nhận lấy điện thoại tiếp cuộc gọi, đầu dây bên kia là lãnh đạo của Thượng Hải, nhưng anh không quan tâm đến chuyện ở cục cảnh sát bọn họ, chẳng qua xét ở chức vụ và địa vị này của đối phương so với Lưu Hiểu Thiên cao hơn rất nhiều
Cho nên Lưu Hiểu Thiên trước khi chưa biết rõ sự tình cũng không dám nói thêm gì
“Lãnh đạo, chuyện này có thể cần phải điều tra thêm một chút, nếu như bây giờ được thả tự do....” Lưu Hiểu Thiên ngập ngừng nói, nhưng đầu dây bên kia lại không cho cơ hội này
Lãnh đạo: “Vương tổng là doanh nhân làm ăn đứng đắn, các anh dựa vào cái gì nói bắt thì bắt nói điều tra thì điều tra, anh có biết điều này sẽ gây ra bao nhiêu ảnh hưởng không?”
Lưu Hiểu Thiên nhíu mày, lấy tình huống hiện tại mà nói xem ra chuyện này có chút phức tạp
Nếu mà không thể mang về thì ‘cá lớn’ cũng vô dụng
Lâm Phàm ra hiệu cho Lưu Hiểu Thiên đưa điện thoại cho mình, Lưu Hiểu Thiên do dự một chút rồi đưa điện thoại cho Lâm Phàm: “Ông là lãnh đạo phải không
Vương tổng này rất có thể chính là thủ lĩnh của băng nhóm buôn người ‘Vương hai sẹo mụn’
Bây giờ bản ghi âm đã được ghi lại, nếu ông cứ khăng khăng cho rằng Vương tổng này là người trong sạch, ông có thể cam kết qua điện thoại với chúng tôi rằng, nếu sau này điều tra ra được dẫn đến kết quả nghi phạm bỏ trốn
Tôi nghĩ ông nên là người chịu trách nhiệm về việc này, ông thấy thế nào?”
Trong điện thoại nhất thời im lặng
“Anh là ai
Bảo Lưu Hiểu Thiên nghe điện thoại!”
Lâm Phàm nói: “Tôi là Lâm Phàm ở phố Vân Lý có lẽ ông không biết tôi, nhưng nếu ông tìm kiếm từ khoá Lâm đại sư thì hẳn là ông sẽ biết ngay
Hiện tại ông trả lời một câu thử xem, thả hay không thả, dù sao sau này nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì ông phải gánh vác trách nhiệm!”
Cạch
Đối phương cúp máy
Lưu Hiểu Thiên hỏi: “Thế nào rồi?”
“Người bên kia cúp điện thoại!” Lâm Phàm đưa điện thoại di động cho Vương Thâm rồi nói: “Có những chuyện, nếu muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm!”
Vương Thâm bình tĩnh nói: “Tôi không biết anh đang nói cái gì, nhưng bây giờ tôi có thể xác minh rõ ràng cho anh biết, tôi sẽ kiện anh
Còn cái người với tư cách là đồng chí cảnh sát như anh đây, trong tình huống không có chứng cứ tại sao lại tùy ý điều tra
Vương Thâm tôi tuy không phải là người có thế lực lớn, nhưng ở Thượng Hải cũng là người có danh có phận, hai người các anh phải chịu trách nhiệm!”
Lưu Hiểu Thiên kéo Lâm Phàm sang một bên: “Anh nói ông ta thật sự là ‘Vương hai sẹo mụn’ sao?”
Lâm Phàm nhìn Lưu Hiểu Thiên: “Tôi nói phải, anh lại làm sao?”
Lưu Hiểu Thiên trước đây không biết biệt danh ‘Vương hai sẹo mụn’ này
Nhưng anh ấy đã biết đến cái biệt danh này từ mấy kẻ buôn người bị bắt gần đây
Nhưng Vương hai sẹo mụn này rất khó nắm bắt, bọn họ cũng chỉ là biết biệt danh này mà thôi, còn người thật thì họ thật sự không biết
Nếu như đối phương thật sự là ‘Vương hai sẹo mụn’, như vậy chuyện này chính là một vấn đề lớn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lưu Hiểu Thiên xua tay: “Giải đi!”
Vương Thâm hít sâu một hơi liếc nhìn Lâm Phàm, ông ta không ngờ tới sự việc lại thành ra như vậy
Thật ra Lâm Phàm cũng cảm thấy chuyện này rất buồn cười, điều khiến hắn không thể không nhớ tới đó là một việc mà hắn đã từng xem trên mạng
Người nhà của một vị lãnh đạo đưa cháu ngoại đi công viên chơi, sau đó do bất cẩn cháu bé đã mất tích, lúc ấy người nhà lo lắng giống như điên lên
Sau đó vẫn là lãnh đạo gọi một cuộc điện thoại như giữa quan chức với dân thường, để hỏi xem rốt cuộc là ai đã làm việc đó
Cuối cùng, cuộc điện thoại này thật sự có tác dụng, cháu bé kia khi sắp bị bọn buôn người đưa ra khỏi trạm thu phí thì bọn chúng đã nhận được một cuộc gọi và cuối cùng cháu bé được thả ra
Tất nhiên thực hư chuyện này rốt cuộc như thế nào, có lẽ chỉ có người trong cuộc mới biết
Bây giờ Lâm Phàm có thể chắc chắn rằng, Vương Thâm này chính là ‘Vương hai sẹo’ kia, nhưng cũng chỉ là đối với bản thân hắn
Còn những thứ khác hắn vẫn cần bằng chứng, nếu không có bằng chứng thì mọi thứ đều vô ích
Khi Vương Thâm bước lên xe cảnh sát, quay đầu nhìn Lâm Phàm: “Chú em, đến lúc đó chú phải trả giá đắt cho sự vu khống này!”
“Cái giá gì hả, đi vào cho tôi!” Lưu Hiểu Thiên vỗ vai đối phương, nhét vào trong xe cảnh sát, sau đó chạy về nói: “Lâm đại sư, anh có muốn cùng chúng tôi trở về không?”
Lâm Phàm cảm thấy Lưu Hiểu Thiên thực sự cần sự giúp đỡ của hắn
Trong chuyện này tuy rằng không liên quan nhiều đến hắn, nhưng có một số việc là trách nhiệm của mọi người, và những kẻ buôn người là điều làm người ta cảm thấy ghê tởm nhất
Sau đó, Lâm Phàm quay lại nói với Ngô U Lan một tiếng đồng thời đưa chìa khóa xe cho cô bảo họ rời đi trước
Vương Diệu mang theo người đàn ông bị Lâm Phàm đạp ngã xuống đất
Lưu Hiểu Thiên lau mồ hôi trên trán: “Lâm đại sư, lần này tất cả đều trông cậy vào anh!”
Lâm Phàm cười cười, sau đó cố ý liếc mắt nhìn đường chỉ tay sự nghiệp của Lưu Hiểu Thiên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Như mặt trời giữa trưa ‘đang phát triển mạnh mẽ’
Không cần phải sợ con khỉ gì chứ