Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 334: Chỉ là tiện tay




Xem tin tức, Lâm Phàm cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, không ngờ tốc độ hành động của cảnh lại nhanh như vậy, chỉ trong năm ngày, họ đã quét sạch bọn buôn người
Điền Thần Côn xem tin tức và cười nói: “Làm tốt lắm, căm ghét nhất là cái loại buôn người này, để tôi gặp được chúng tôi đánh cho chết mới thôi.”
Triệu Chung Dương cũng cười và đáp: “Đây thực sự là một sự kiện đáng mừng, nhưng nhóm buôn người này quá lớn, chỉ có hơn 1.300 tên bị bắt
Còn những con cá lọt lưới thì sao?”
Ngô U Lan lắc đầu: “Có thể cứu được hơn 1.200 đứa trẻ bị bắt cóc cũng là một sự kiện đáng mừng, đả kích nặng nề đối với bọn chúng.”
Triệu Chung Dương thở dài: “Bọn này hung hãn càn quấy
Có khi chúng trắng trợn cướp đoạt, chẳng hạn như giả làm người nhà, cãi vã trên đường phố, trực tiếp bắt trẻ con đi
Có rất nhiều mánh khóe, đôi khi may mắn được người qua đường giúp đỡ, còn nhiều khi chỉ đứng nhìn nhau, phải nói đây cũng là nguyên nhân khiến chúng ngày càng lộng hành.”
Điền Thần Côn nhìn Lâm Phàm: “Có tin tức nói rằng, họ phải cảm ơn một công dân cho hoạt động lần này
Nếu không có tin tức từ người này, e là vụ án này sẽ khó mà phá giải
Cậu nói xem,người này là ai mà lợi hại như vậy, Điền mỗ tôi thật sự khâm phục.”
Lâm Phàm vừa nghe Điền Thần Côn nói khâm phục mình, run rẩy toàn thân rồi vội vàng xua tay: “Đừng khâm phục, như vậy người ta sẽ sợ đấy.”
Điền Thần Côn liếc xéo: “Lời này có ý gì, tại sao khâm phục lại khiến người ta sợ.”
Lâm Phàm nhấp một ngụm trà và vui vẻ nói: “Thật ra, lần trước ông hỏi tôi ở đồn cảnh sát làm gì, bây giờ tôi có thể nói cho ông biết, công dân tốt trong bản tin chính là tôi đấy.”
“Hả?”
Điền Thần Côn lắc đầu: “Đừng chém gió nữa, không hay đâu, mặt trời còn chưa lặn nữa kìa.”
Triệu Chung Dương vui vẻ nói: “Lâm đại sư, anh đang trêu tôi đó sao?”
Ngô U Lan và Ngô Thiên Hà cũng nhìn Lâm Phàm, hiển nhiên là không tin điều đó
Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, Lâm Phàm bất lực lắc đầu
Đôi khi nói ra sự thật nhưng lại không có ai tin
Lúc này, một chiếc xe cảnh sát dừng bên ngoài
Mọi người nhìn nhau nghi hoặc, tự hỏi cảnh sát đang làm gì ở đây
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lưu Hiểu Thiên sảng khoái xuống xe, ở bên ngoài đã hô to: “Lâm đại sư...”
Lâm Phàm mỉm cười và đứng dậy: “Đội trưởng Lưu, vụ án này đã được giải quyết, sao anh không đi ăn mừng, còn có thời gian đến chỗ tôi làm gì vậy?”
Lưu Hiểu Thiên cười nói: “Không phải đều nhờ có anh sao, Lâm đại sư
Không nhờ có anh làm sao có được thành công này
Hôm nay tôi tới đây là muốn nói cho mọi người biết, ngày mai sẽ có lễ tuyên dương, những đứa trẻ kia sẽ được người thân nhận lại, đại anh hùng nếu không đến đó sao có thể được chứ.”
Lâm Phàm mỉm cười, sau đó nhìn mọi người, tỏ ý rất rõ ràng
Mọi người đã nghe thấy chưa, đây không phải khoe khoang gì đâu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Điền Thần Côn há hốc mồm nhìn Lâm Phàm, không ngờ hắn lại nói thật
Ngô U Lan kinh ngạc nói: “Lâm đại sư, chẳng lẽ hôm đó kẻ chạy qua giúp đỡ tên kia chính là bọn buôn người sao?”
Lâm Phàm cười đáp: “Tám chín phần là vậy.”
Lưu Hiểu Thiên cười nói: “Lâm đại sư thật là đáng sợ, chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấu, phán đoán rất chính xác, những lãnh đạo tỉnh hỏi tôi làm sao biết
Tôi thật không biết trả lời sao, ngày mai ở đại hội, bọn họ có hỏi gì thì anh tự trả lời nha.”
Lâm Phàm mỉm cười, nhưng thực sự không biết nên nói gì
Nếu nói cho họ biết đây đều là suy đoán, e rằng sẽ khiến họ tức chết
Sau khi Lưu Hiểu Thiên rời đi, Lâm Phàm đưa mắt nhìn, hắn nghĩ sau vụ án này rất có thể Lưu Hiểu Thiên sẽ được thăng chức
Mà Lưu Hiểu Thiên này về cơ bản cũng không tệ, anh ta từng là quân nhân
Sau khi xuất ngũ bởi vì không có mối quan hệ gì nên cuối cùng đi làm quản lý đô thị
Ở đó anh ta quen biết Lâm Phàm, năng lực làm việc cũng tốt nên được lãnh đạo đánh giá cao và rồi anh ta có cơ hội đến làm việc ở đồn cảnh sát, đây quả thật cũng là định mệnh
Nhóm người Điền Thần Côn tụ tập xung quanh, ai nấy cũng ngạc nhiên nhìn Lâm Phàm không ngờ lại là ‘đại anh hùng’ nha
Triệu Chung Dương cầm điện thoại trên tay rồi nói: “Mọi người có nghe thấy không, người cung cấp thông tin về nhóm buôn người này chính là Lâm đại sư của chúng ta đó, có phải là lợi hại lắm không?”
“Lợi hại, lợi hại…!”
“Không nói nữa, Lâm đại sư quả là bá đạo!”
“Chung Dương mau đưa máy cho Lâm đại sư, chúng tôi muốn gặp Lâm đại sư chứ không phải anh.”
“Ha ha, Triệu Chung Dương đau lòng quá đi mất, nhưng thật sự tôi rất khâm phục Lâm đại sư, một chuyện tốt như vậy không thể không phục được.”
Triệu Chung Dương đưa máy cho Lâm Phàm: “Lâm đại sư, anh nói cho mọi người biết cảm xúc của anh lúc này đi nào.”
Camera quay vào Lâm Phàm, mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều rất hào hứng, còn có cả tặng quà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lãn Dạ Miêu: “Lâm đại sư nói cảm nghĩ của anh cho mọi người biết đi!”
Tên lửa x 50
Lâm Phàm cười nói: “Cảm ơn 50 tên lửa của Lãn Dạ Miêu, cảm giác cũng không có gì đáng nói, đây chỉ là một chút cố gắng mà thôi, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ...”
“Lợi hại, lợi hại… Lâm đại sư còn giả bộ, người bình thường đâu làm được như vậy.”
“Những người không liên quan mau chóng tránh xa ra, tránh để bị thương.”
“Thật đáng phục
Chuyện lớn như vậy đối với Lâm đại sư mà nói cũng chỉ là tiện tay.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.