Bây giờ đừng nói là những đứa trẻ bị thu hút đến cả những ông chủ cửa hàng cũng đã đều bị thu hút rồi
Một đứa trẻ thiếu một cánh tay bị mùi hương này mê hoặc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đĩa đồ ăn trước mặt: “Chú ơi, cháu muốn ăn!”
Giọng nói rất nhỏ giống như có chút sợ sệt
Ông chủ nhà hàng lập tức phản ứng: “Được, được bây giờ chú gắp thức ăn cho cháu nhé!”
“Gà nấu cà tím” rất ưa nhìn, một miếng đỏ thắm, trên miếng thịt gà dính đầy tương cà nhìn là đã muốn ăn rồi
Đưa một miếng thịt gà vào miệng đứa trẻ, khi vào đến trong miệng thì vẻ mặt của đứa trẻ đột nhiên thay đổi
Bọn chúng không thể kiềm chế được cảm xúc của mình: “Chú ơi, cháu muốn nữa, cháu muốn ăn nữa...”
Chương trình tấu hài khiến những đứa trẻ cười rất vui vẻ, nhưng những món ăn này lại khiến chúng chịu mở miệng nói chuyện, dường như quên đi tất cả
Mỹ vị vào trong miệng không chỉ vị giác được giải tỏa mà đến cả nội tâm cũng bị cảm nhiễm rồi
Cảnh này, ở trong căn tin không hiếm thấy, rất nhiều đứa trẻ khi thử mỹ vị này, trên mặt đều lộ ra sự phấn khích
Viện trưởng Hoàng đứng đằng sau khi nhìn thấy cảnh này cũng tỏ ra rất ngạc nhiên, bà ấy vốn cho rằng muốn để cho những đứa trẻ này mở lòng thì cần phải kiên nhẫn, và cả thời gian nữa
Nhưng không ngờ rằng lại nhanh như thế này
Từng món ăn tinh xảo được bưng lên, trong căng tin đều tràn ngập mùi thơm khiến tất cả mọi người khó có thể chịu đựng được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Những ông chủ cửa hàng nuốt nước miếng ừng ực, nhìn bọn nhỏ ăn ngon như vậy bọn họ cũng không thể nhịn được nữa
“Chú ơi, cháu muốn nữa!”
Những ông chủ cửa hàng: “Cái này có chút nóng, để chú thổi cho cháu đã nhé!” Sau đó đặt một miếng thịt vào trong miệng cắn một nửa rồi giả vờ thổi thổi sau đó nói: “Như này sẽ không nóng nữa.”
Đứa trẻ: “Chú ơi, chú ăn một nửa rồi!”
Ông chủ cửa hàng nhanh chóng nuốt một nửa miếng thịt xuống, mùi vị này, cảm giác thực sự rất tuyệt, đối với tài nghệ của Lâm đại sư tràn đầy sự hài lòng
Nhưng đối mặt với sự hoài nghi của những đứa trẻ, ông chủ cửa hàng ho một tiếng: “Nóng thì nở ra lạnh thì co lại, cái này là lạnh nên biến thành nhỏ rồi, chúng ta ăn món khác nhé
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Để chú thôi cho cháu miếng khác.”
Đứa trẻ: “...”
Trong căn tin rất náo nhiệt, tất cả mọi người đều bị tay nghề của Lâm Phàm làm cho khuất phục
Điều này đối với họ mà nói chính là mỹ vị nhân gian, thế gian có một không hai
Sau khi đưa vào miệng loại cảm giác này căn bản không có từ ngữ nào có thể diễn tả được, bọn họ không biết tay nghề của Lâm đại sư sao có thể tốt như vậy, quả thực là nghịch thiên
Cho dù là Vương Minh Dương cũng phải ở phía sau vụng trộm ăn một miếng, anh ta cũng hoàn toàn kinh ngạc, mùi vị này thực sự không thể dùng từ ngữ nào có thể biểu đạt, quả thật là mỹ vị so với những đầu bếp cấp đại sư còn ngon hơn
So sánh thế này đúng là một trời một vực
Sau bếp
Lâm Phàm bận rộn, trên trán có chút mồ hôi, có điều tất cả đều xứng đáng, hôm nay có thể làm cho mọi người vui vẻ một chút
Vẫn luôn bận rộn đến món cuối cùng, sau khi món ăn cuối cùng này ra khỏi nồi, hắn cũng thả lỏng rồi thở dài một tiếng, tất cả đều làm xong
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khi đến căn tin, nhìn thấy những đứa trẻ bị những món ăn này thu hút mà nở nụ cười vui vẻ khiến Lâm Phàm rất hài lòng
Những ông chủ cửa hàng: “Lâm đại sư, anh mau lại đây!”
Lâm Phàm nhìn những món ăn trên bàn đều đã bị ăn sạch bách cũng đành mỉm cười, không ngờ mình đi tới đây nấu ăn, cũng còn chưa có ăn nữa
Hoạt động vẫn tiếp tục cho đến buổi chiều
Lưu Hiểu Thiên hoàn toàn khâm phục Lâm Phàm, đây là lần đầu tiên anh ta được ăn món ngon như này, không thể không nói đây là bất ngờ lớn nhất trong đời người
Lưu Hiểu Thiên vỗ vai Lâm Phàm: “Một vị phụ huynh của đứa trẻ đến rồi, hay là cùng đi xem sao?”
Lâm Phàm ngây người, trong lòng có chút lo lắng: “Vậy đứa trẻ?”
Thiên Hiểu Thiên thở dài một tiếng: “Thiếu một cánh tay.”
Anh ta tự biết điều mà Lâm đại sư lo lắng là gì, sau khi trải qua chuyện kia anh ta cũng có chút sợ hãi
Nếu như giống như lần trước, đối với đứa trẻ mà nói cũng là lần thứ hai bị đả kích, vì vậy có những lúc anh ta càng hy vọng những đứa trẻ tàn tật nghiêm trọng kia sẽ không phải chịu loại tổn thương lần thứ hai
Nhưng có những chuyện căn bản không phải anh ta có thể làm chủ
Trong phòng làm việc
Khi Lâm Phàm cùng Lưu Hiểu Thiên đi vào phòng làm việc, viện trưởng Hoàng đang tiếp một người phụ nữ trung niên, người phụ nữ trông có chút tiều tụy
Người phụ nữ trung niên nhìn thấy Lưu Hiểu Thiên lập tức bước lên phía trước: “Con của tôi tới hay chưa?”
Lâm Phàm nhìn tình huống trước mắt, không dám bảo đảm rằng chuyện sẽ như thế nào, nhưng cho dù như thế nào đi nữa thì đều phải đối diện với sự thật
Lưu Hiểu Thiên gật gật đầu: “Bây giờ đang ở bên ngoài, có điều tôi muốn nói trước với chị, con của chị gặp phải chút chuyện, tôi hy vọng chị có thể chuẩn bị tốt tâm lý.”
Người phụ nữ trung niên lắc đầu: “Tôi đã tìm sáu năm rồi, cho dù như thế nào tôi đều có thể đón nhận, bây giờ tôi chỉ muốn gặp con tôi.”