Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 360: Đôi khi phải nhìn ở cả hai mặt tốt và xấu




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Phàm mở cửa cho đứa trẻ đứng ở ngoài đi vào
Bởi vì bị bọn buôn người tra tấn, thân thể có chút suy yếu, có chút gầy gò, đồng thời trạng thái tinh thần cũng không tốt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khi người phụ nữ trung niên nhìn thấy đứa trẻ, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, cô ta nhìn mắt đứa trẻ, nhìn mặt đứa trẻ, cô ta mới nhìn một chút mà dám khẳng định đây chính là đứa trẻ mà mình thất lạc
Sau đó lập tức đi lên, ôm đứa trẻ vào lòng
Khi chạm vào tay áo trống rỗng kia, bọn người Lâm Phàm có chút ngưng đọng, không biết cuối cùng sẽ như thế nào đây
Người phụ nữ trung niên nắm lấy tay áo chống rỗng kia rồi nhìn đứa trẻ, nước mắt chảy xuống tí tách, sau đó ôm chặt hơn đứa trẻ
“Cho dù con có biến thành bộ dạng như thế nào, mẹ cũng sẽ không ruồng bỏ con, con chính là giọt máu của mẹ, mẹ nhất định sẽ bảo vệ thật tốt cho con
Sau này cũng sẽ không để con rơi vào tay bọn buôn người kia nữa.” Người phụ nữ trung niên khóc lóc nói
Lâm Phàm và Lưu Hiểu Thiên liếc nhìn nhau, trên mặt đều nở nụ cười vui mừng
Mặc dù có lúc sẽ có cảnh khiến người ta tức giận, nhưng cũng có cảnh khiến người ta vui mừng cảm động
Đứa trẻ được người phụ nữ trung niên ôm trong lòng, đôi mắt thất thần kia dần dần có chút tia sáng
Sau đó tựa đầu lên vai người phụ nữ trung niên, cánh tay duy nhất vỗ nhẹ vào lưng: “Mẹ...”
Lưu Hiểu Thiên cười, tạm thời không làm phiền thời khắc ấm áp này đợi một lúc sau: “Đi làm thủ tục một chút thôi.”
Người phụ nữ trung niên nắm tay đứa trẻ, sau đó gật gật đầu, cảm kích đám người Lưu Hiểu Thiên đến rơi nước mắt
Sau đó lấy ra một vài giấy tờ tùy thân, chuyện này đối với bọn Lâm Phàm mà nói đều rất vui mừng, nhân gian tự có chân tình
Nếu như chỉ là vì vài ba chuyện mà làm ảnh hưởng, thì thực sự quá đáng sợ
Tất cả đều xử lý xong
Lâm Phàm và Lưu Hiểu Thiên cười: “Tâm trạng quả thật tốt hơn nhiều, ngày hôm đó cũng vậy, chỉ là nhìn về mặt không tốt, kỳ thực còn có nhiều phụ huynh đồng ý đón nhận những đứa trẻ.”
Lưu Hiểu Thiên gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói mọi người ở phố Vân Lý dự định thành lập ngày văn hóa đặc biệt
Sau này mỗi hai mươi hàng tháng đều sẽ đến đây hay sao?”
Lâm Phàm gật gật đầu: “Đây là mọi người tình nguyện khởi xướng, mặc dù giúp đỡ không được nhiều người như vậy, nhưng trước mắt bọn họ có thể giúp sẽ đều đóng góp một phần sức lực của mình
Thế nên chuyện này nên được lưu truyền ở phố Vân Lý.”
Lưu Hiểu Thiên cười nói: “Có muốn công bố cho mọi người một chút để bên ngoài cũng quan tâm hơn không.”
Lâm Phàm xua tay: “Thôi đừng, mạng xã hội bây giờ anh cũng không phải là không biết, sẽ bị người ta thổi phồng
Vậy nên cứ từ từ, huống hồ đây cũng không phải là vì thu hút sự khen ngợi của người khác, cần gì phải công bố gì chứ?”
Lưu Hiểu Thiên cảm thán nói: “Anh là thanh niên có trách nhiệm nhất mà tôi từng gặp.”
Lâm Phàm cười: “Anh là cảnh sát chịu xông lên tuyến đầu mà tôi thích nhất.”
Hai người liếc nhìn nhau rồi cười
..
Vài ngày sau, phố Vân Lý
Bọn họ một lần nữa bước vào một cuộc sống yên tĩnh
Lâm Phàm đứng trước cửa tiệm vươn vai, mấy ngày này hắn đúng là rất rảnh, nhưng gần đây hắn có một chuyện phải suy nghĩ, đó chính là làm thế nào để cuộc sống của bản thân trở nên có ý nghĩa hơn
“Đời người như là giấc mộng, vinh hoa phú quý chỉ là phù du, thoáng qua rồi biến mất
Khi con người mất đi thì chỉ còn lại một nấm mồ”
Trong cửa hàng vốn dĩ mọi người còn đang nói chuyện vui vẻ, nhưng nghe Lâm Phàm nói như vậy thì tất cả đều im lặng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Điền Thần Côn kinh ngạc nói : “Cái tên nhóc này, còn trẻ như vậy mà đã nhìn thấu nhân gian, chả nhẽ nghĩ tới chuyện xuất gia rồi sao?”
Triệu Chung Dương kinh ngạc nói : “Lâm đại sư, anh không lớn hơn tôi bao nhiêu, tự dưng cảm thán như này có chút dọa người đấy nha.”
Ngay cả Ngô Thiên Hà cũng ngẩng đầu lên có hơi ngạc nhiên
Lâm Phàm mỉm cười : “Đâu có, tôi chỉ là đang cảm thán một chút thôi, đang suy nghĩ một vài chuyện
Tôi cảm thấy rằng mình nên làm một vài chuyện đặc biệt có ý nghĩa chút”
Điền Thần Côn hỏi : “Việc có ý nghĩa?”
Lâm Phàm cười cười tạm thời vẫn chưa có nghĩ xong nhưng mà cũng có chút ý tưởng : “Ông nói xemi nếu tôi đi viện phúc lợi dạy kiến thức cho những đứa trẻ thì như thế nào?”
Điền Thần Côn thốt lên : “Cậu định dạy cho mấy đứa nhỏ xem bói, võ thuật hay là làm bánh kếp?”Lâm Phàm nghe xong thì ngẩn người, những chuyện này xem ra không ổn
Bói toán là nghề không thể dạy cho người khác, võ thuật thì không tệ, nhưng mà dạy cho người khác cũng không được lắm, đến bánh kếp thì thôi khỏi nói đi
Trên thế giới này, ngoài bản thân hắn ra thì còn có ai có thể học được
Những kỹ năng này đều không thích hợp, nếu có những kỹ năng khác để dạy bọn nhỏ thì cũng không tệ, mặc dù không đạt đến trình độ cao như bản thân, nhưng do đại sư dạy dỗ thì có lẽ kết quả cuối cùng cũng không quá tệ đâu nhỉ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.