“Lão Tôn, Lâm đại sư đã nói rồi, tốt hơn không nói ra.” Ngô Vân Cương cảm thấy không khí có gì đó không đúng lắm, ông ta cho rằng mọi người đều là bạn cho nên cũng đừng làm ra chuyện gì mất mặt
Ông ta hiện tại đã có chút hối hận rồi, lúc đến Thượng Hải tại sao lại đồng ý đem theo lão Tôn đến chứ
Ông ta biết Vương Minh Dương không thích người bạn này của mình, đem đến đây rồi không phải là tự tìm phiền phức hay sao?
“Biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe, Lâm đại sư cậu cứ nói đi, Tôn Liên Dân tôi có thể chịu được.” Tôn Liên Dân cười nói, chẳng hề quan tâm đến đối phương , đối với những lời bói toán này ông ta vẫn còn có hoài nghi
Chẳng hạn như chuyện của Ngô Vân Cương thì theo ý kiến của ông ta có lẽ việc đó do hắn may mắn đoán trúng mà thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu như chuyện gì cũng biết vậy không phải là thần tiên rồi sao
Còn có thể ở trong một cửa hàng bé tí như này sao
Sớm đã làm khách của những nhà giàu quyền thế, hưởng thụ mọi loại đãi ngộ, cho dù là nhà giàu có cỡ ông ta thì vẫn chỉ là nhãi nhép, nhưng điều kiện đầu tiên là phải có bản lĩnh thật sự
Hiện tại lại ở cái nơi bé tí này, rõ ràng năng lực không có cao rồi
Đây chỉ là suy nghĩ của Tôn Liên Dân mà thôi
Ông ta là người làm ăn nên cho rằng mọi người đều nghĩ giống ông ta, theo đuổi tiền tài danh vọng
Vương Minh Dương liếc nhìn Tôn Liên Dân, anh ta tin tưởng Lâm Phàm
Đặc biệt là người anh em của anh ta đã nói như vậy rồi, có nghĩa là tên này tự nhiên cũng không phải loại người tốt đẹp gì
Vốn dĩ muốn giữ thể diện nên không nói nữa nhưng hiện tại lại càng cố hỏi cho bằng được, đơn giản chính là tự mình muốn nhận lấy nhục nhã mà thôi
Cho dù Lâm Phàm nói Tôn Liên Dân chờ chút nữa đi ra sẽ bị đánh một trận thì anh ta đều tin, bởi vì anh vô cùng tin tưởng Lâm Phàm
Sự tin tưởng này nếu không trải qua một số việc thì mãi mãi không bao giờ có
Ánh mắt Lâm Phàm nhìn về phía Ngô Thiên Hà: “Ông xem thử, số phận của người này như thế nào?”
Tôn Liên Dân cười nói : “Lâm đại sư
Tôi là đang bảo cậu xem mà, sao cậu lại hỏi ông ta?”
Lâm Phàm phớt lờ ông ta chỉ nhìn xem Ngô Thiên Hà nói thế nào
Ngô Thiên Hà cẩn thận nhìn Tôn Liên Dân, ông ta không sợ đắc tội người khác
Dù sao Ngô Thiên Hà cũng là nhân vật có quyền lực ngầm, nếu như vẫn còn theo đuổi danh lợi như trước đừng nói đến Tôn Liên Dân, thêm cả Vương Minh Dương, Ngô Vân Cương cộng lại cũng không thể lọt vào mắt của Ngô Thiên Hà
“Nhìn bên ngoài mà nói thì đã quá muộn rồi
Giàu có quyền thế nhưng hơi nông cạn, sẽ có biến cố, chỉ là tình huống cụ thể như thế nào còn cần phải cẩn thận cân nhắc.” Ngô Thiên Hà nói
Tôn Liên Dân nghe thấy lập tức cười nói : “Lão tiên sinh, sợ rằng ông không biết tôi là ai rồi
Có thể lên mạng là tìm thấy thông tin của tôi ngay.
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tôi, Tôn Liên Dân tuy rằng không phải là đại phú hào hàng đầu nhưng ở thủ đô cũng có chút năng lực, tài sản không nhiều nhưng cũng vài chục tỷ
Vẻ ngoài đại phú đại quý này sao có thể nông cạn chứ”
Ông ta mặc dù không có nói những lời chỉ trích nhưng giọng điệu lại vô cùng khinh thường người khác
Như muốn nói, toàn lũ ăn ốc nói mò, cả ngày chỉ biết đi lừa người
Ngô Thiên Hà không nói gì nhiều rồi nhìn về phía Lâm Phàm: “Lâm đại sư
Hay là cậu xem đi, trình độ của tôi không được giỏi như cậu, không có cách nào để nhìn thấu được”
Lâm Phàm gật đầu cười, nhấp một ngụm trà rồi nhìn Tôn Liên Dân nói : “Nếu ông muốn biết tôi sẽ nói cho ông biết
Dù sao có thể nghe hiểu chính là phúc nhưng không nghe thì chính là mệnh”
Tôn Liên Dân cười, đúng là nói bịa như thật
Đến đây để tôi tán dương cậu một chút để cho cậu tiếp tục khoe khoang xem cậu có thể làm tôi sợ không
Cho là cậu thắng đi, cuộc đời này biết bao phong ba bão táp có gì tôi chưa gặp qua vậy mà cuộc sống của tôi bị ảnh hưởng chỉ một vài câu của cậu sao
Nếu như thật là như vậy thì cuộc đời này không còn ý nghĩa gì nữa
“Lâm đại sư mời nói, chỉ cần cậu nói chuẩn, nói đúng thì Tôn Liên Dân tôi rửa tai để nghe” Tôn Liên Dân nói
Lâm Phàm trong lòng thầm cười, nghe ra thì cũng kỳ quái nhưng mà người này hắn không thích, sau đó mới nói : “Vận mệnh của ông xem ra không tệ, có thể có địa vị như bây giờ do nửa đời trước ông có liên quan mật thiết một vị quý nhân, nhưng mà thật tiếc...”
Tôn Liên Dân nghe xong thì lập tức cười lên: “Cái gì mà quý nhân hay không quý nhân, đều là tự dựa vào bản thân cả, nhưng mà đáng tiếc cái gì
Lâm đại sư cậu nói cho rõ một lần đi”
Lâm Phàm cười cười rồi tiếp tục nói: “Đáng tiếc, con người ông quá cố chấp , không nghe lời những người bất đồng ý kiến với ông, đã thế lại còn là người hai mặt, thuộc loại người nham hiểm lòng dạ hiểm ác
Không coi trọng tình bạn, thứ mà ông coi trọng nhất chính là lợi ích
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đến nỗi, bạn bè ông cũng có thể bán, cuộc đời này, quý nhân của ông chỉ có một đó chính là người vợ trước của ông, ông có được ngày hôm nay chính là có một nửa công lao của bà ấy, nhưng mà người vợ cùng ông vượt qua khó khăn ấy, ông đã không còn xem trọng bà ấy nữa rồi...”