Ngày hôm sau
Sáng sớm hắn đã bị bố mẹ kéo ra khỏi nhà, họ rất coi trọng chuyện này, nếu như có thể thành công thì họ cũng yên tâm được rồi
Lâm Phàm cũng hơi đau khổ một chút, còn không được ngủ ngon
Lúc này phải mặc quần áo, ăn mặc bảnh bao, soi gương cũng không cảm thấy quá tệ
Chẳng quá đối với buổi xem mắt này hắn không quá coi trọng, một chút hứng thú cũng không có, cô em này phải để tùy duyên thôi, nhưng thấy cha mẹ có hứng thú như vậy thì đương nhiên hắn phải phối hợp
Cha Lâm vỗ vỗ hông của hắn: "Đứng thẳng lên, như vậy mới có tinh thần
Lâm Phàm bất đắc dĩ thở dài: "Hiện tại con rất có tinh thần đấy ạ
Giọng mẹ Lâm Phàm từ ngoài nhà truyền vào: "Hai cha con chuẩn bị xong chưa
Xong việc thì nhanh ra ngoài đi, chúng ta phải về khách sạn thu xếp trước đã
"Mẹ, bây giờ mới mười giờ, vẫn còn sớm mà
Lâm Phàm nhìn đồng hồ nói
Mẹ Lâm Phàm hét lên: "Sớm cái gì
Đừng để trễ, ngay buổi đầu đi trễ sẽ để lại ấn tượng không tốt đâu, đi nhanh lên nào
Cuối cùng không còn lựa chọn nào khác, Lầm Phàm đành phải cùng mẹ đi trước
Ở nhà không có ô tô riêng, chủ yếu là trong nhà không ai biết lái xe ngoại trừ hắn, cho nên đành phải bắt taxi ở cổng khu chung cư
Khách sạn hẹn xem mặt lần này là một khách sạn tương đối cao cấp ở Trung Châu, chọn khách sạn tốt cũng là một loại tôn trọng người khác
Dù sao tiền cũng không đáng bao nhiêu, cứ để mẹ tự mình thu xếp vậy
Khi chiếc taxi rời đi, một chiếc ô tô bình thường lặng lẽ bám theo phía sau
Bên trong xe
Vương Minh Dương nhìn chiếc taxi trước mặt, đột nhiên mỉm cười, chiếc xe hắn đang lái là do đoàn làm phim của vợ cho mượn
Sau đó anh ta cùng Lâm Phàm nói chuyện điện thoại, giả vờ như mình vẫn đang còn ở Thượng Hải, nói qua một chút về buổi xem mắt của Lâm Phàm, sau đó vẫn một mựt chờ ở cửa khu chung cư nhà Lâm Phàm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Loại sự kiện xem mắt trọng đại như vậy thì sao có thể bỏ rơi anh ta được, đương nhiên là phải bám theo sau rồi
Không lâu sau, Vương Minh Dương đi theo xe taxi đến một khách sạn cao cấp, sau đó đỗ xe ở ven đường, tiếp đến xuống xe đi về phía khách sạn
Lâm Phàm đang định cùng cha mẹ đi lên, nhưng vào lúc này, khóe mắt hắn nhìn thấy Vương Minh Dương ở cách đó không xa
Trong lòng hắn sửng sốt một hồi, cố ý chớp mắt để tránh nhìn nhầm
Sau khi xác nhận, hắn trợn tròn mắt, người này sao lại đến đây chứ
“Cha, mẹ, hai người vào trước đi, con vào sau.” Lâm Phàm nói
Mẹ Lâm Phàm nói: "Con lên sớm một chút đấy, đừng chạy loạn, nhớ phòng riêng là số 806
“Con nhớ rồi.” Lâm Phàm gật đầu, sau khi cha mẹ đi lên, anh trực tiếp đi về phía Vương Minh Dương
“Sao anh lại tới đây?”
Lâm Phàm có nghĩ cũng không ra, người này quá quỷ dị, thần thần bí bí, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, đây không phải là tình tiết dọa chết người sao
Vương Minh Dương mỉm cười: "Kinh ngạc không nào
Vui vẻ ngoài ý muốn chứ
Lâm Phàm liếc anh ta một cái: "Vui á
Ngược lại là rất kinh hồn đấy có được không
Anh làm gì ở đây
Không có việc gì làm nên đi theo dõi tôi à
Vương Minh Dương cắt một tiếng: "Đừng tự luyến như vậy được không
Tôi có nói qua với anh vợ tôi đang quay phim ở Trung Châu rồi mà, giờ tôi về thăm một chút
Trùng hợp đúng lúc cậu ở đây, thuận đường ghé xem thôi
Nếu hắn mà tin lời này của anh ta thì mới đúng là gặp quỷ đấy, lúc trước gọi điện còn nói anh ta đang ở Thượng Hải, bây giờ lại xuất hiện ở đây, còn nói là không có chuẩn bị trước
Lâm Phàm nhìn xung quanh, hắn thực sự sợ Vương Minh Dương sẽ mang theo cả bọn đến đây, Vương Minh Dương có chút nghi ngờ hỏi: "Đừng lo lắng, tôi chỉ đến một mình
Nghe Vương Minh Dương nói như vậy, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nếu như cả đám cùng tới thì mới đúng là vỡ trận
"Đối tượng xem mắt thế nào
Có hài lòng lòng không
Có vừa ý không
Vương Minh Dương tò mò hỏi
Lâm Phàm trợn trắng mắt: "Tôi còn chưa gặp, anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai đây
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Anh nói đi, rốt cuộc anh muốn cái gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương Minh Dương yếu ớt nói: "Kỳ thật tôi cũng chỉ làm muốn tới xem một chút, nhưng mà nếu anh muốn thì có thể mang tôi theo cùng, chẳng qua tôi cũng chỉ muốn thấy một chút cảnh đời mà tôi, huống chi tôi chỉ muốn chào hỏi chú và dì một chút
Lâm Phàm vốn muốn từ chối Vương Minh Dương, nhưng khi nghĩ đến bộ óc tuyệt vời của Vương Minh Dương thì hắn lập tức mỉm cười: "Cho anh thấy chút cảnh đời không phải là không thể, nhưng anh phải giúp tôi nghĩ cách
Nếu cô gái ấy không nhìn trúng tôi thì tôi không làm khó anh, nhưng nếu cô ấy nhìn trúng tôi thì anh phải giúp tôi ngăn chặn đấy.”
"Ha ha, cái này không dễ đâu nhưng lại có rất nhiều cách
Vương Minh Dương cười nói
Lâm Phàm lập tức xua tay: "Thôi đi, đừng giở trò gì với tôi, cha mẹ tôi chịu không nổi mấy chuyện giật gân đâu
Vương Minh Dương cười tủm tỉm nói: "Yên tâm đi, cậu còn không yên tâm về tôi sao, tôi doạ ai chứ không dám doạ chú và dì đâu.”
Lúc này, Lâm Phàm nhẹ nhõm gật đầu: "Được, có lời của này của anh thì tôi có thể an tâm rồi