Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 383: Tiểu Hắc quá trâu bò




Đạo diễn Tần nhìn Lâm Phàm, giơ ngón tay cái lên trong lòng cũng bội phục
Không nghĩ rằng một chút thời gian ngắn ngủi như vậy có thể huấn luyện Tiểu Hắc thành như thế này, thực sự quá bá đạo rồi
“Toàn thể chú ý, Tiểu Trương chú ý nhớ quay toàn cảnh, ánh sáng tập trung vào đừng để sai lầm, lần này nhất định phải thành công!” Đạo diễn Tần hô
Tiểu Trương: “Đã hiểu đạo diễn Tần!”
Hứa Tử Nhạc lúc này cũng ngây người, cô ta vừa rồi cũng bị dọa cho một trận, nhưng sau đó mới phát hiện Tiểu Hắc vậy mà lại là đang giúp kéo người
Mà diễn viên quần chúng cũng suýt chút nữa bị dọa cho hoảng sợ, hắn tưởng rằng chú chó săn này là muốn cắn mình
Đạo diễn Tần gật gật đầu: “Được
Bắt đầu!”
Lúc này, Tiểu Hắc cảm thấy rất bất lực, không biết những người này đang làm cái gì vậy
Sao lại muốn nó làm lại hành động vừa rồi chứ
Có điều nghĩ đến đối phương đã đồng ý yêu cầu của mình, nó lại mặt dày đồng ý phối hợp
Mùa hè rất nóng, đối với Tiểu Hắc mà nói đây là cực kỳ nóng, khiến ngọn lửa trong lòng nó bị kích động phát ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đạo diễn Tần lúc này trên mặt cười tươi như hoa, Tiểu Hắc mặc dù không có lời thoại nhưng hành động này, có thể nói là gửi than trong ngày tuyết rơi , cũng là thêm hoa trên gấm làm cho cảnh phim càng trở lên tuyệt vời
Không tồi
Không tồi
Hứa Tử Nhạc không ngờ rằng anh Lâm vậy mà lại thực sự có thể huấn luyện Tiểu Hắc tốt như vậy, trong lòng cũng vô cùng tò mò
Cảnh đem thi thể để lên xe đẩy, vốn là kết thúc rồi, bởi vì cảnh này còn phải quay từng phân đoạn một
Thế nhưng vì trạng thái của Hứa Tử Nhạc rất tốt, vậy nên còn không có ý định dừng lại cảnh quay
Đạo diễn Tần cũng gật gật đầu: “Tiếp tục quay cho liền mạch, dù nửa đoạn sau có vấn đề gì đi nữa thì nửa đoạn đầu này cũng quay xong hoàn hảo rồi!”
Quay phim ngắm ống kính vào Hứa Tử Nhạc, bởi vì tiếp đó chính là cảnh khóc, tổ ánh sáng cũng chiếu sáng lên người Hứa Tử Nhạc
Nhân viên công tác xung quanh cũng nín thở chờ mong, chỉ cần cảnh này có thể quay xong hoàn hảo, bọn họ có thể nghỉ ngơi rồi
Phân cảnh hôm nay cũng có thể kết thúc
Cảnh quay phía sau chính là ở địa điểm khác
Vương Minh Dương nở nụ cười gian rồi nói: “Cách này của cậu thật lợi hại, có thể dạy tôi làm sao có thể nói chuyện với chó được không?”
Lâm Phàm liếc nhìn gã một cái: “Chuyện này anh học không nổi đâu!”
Một câu nói khiến hứng thú của Vương Minh Dương lập tức tiêu biến, cái gì mà gọi là học không nổi, cậu còn chưa dạy tôi mà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiểu Trương ngắm ống kính vào Hứa Tử Nhạc, cảnh này quá hoàn hảo rồi
Với kỹ năng diễn xuất của Hứa Tử Nhạc căn bản là sẽ không có vấn đề gì
Chị Hứa mặc dù tuổi không lớn nhưng kỹ năng diễn xuất thế này cũng không phải là đám nghệ sĩ trẻ kia có thể so sánh được
Đạo diễn Tần tỉ mỉ quan sát màn hình không ngừng gật đầu
Không tồi
Không tồi
Rất hoàn hảo
Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn về phía hiện trường lại ngây người
Đây là muốn làm gì
Hứa Tử Nhạc nằm rạp xuống bên cạnh xe đẩy, cảm xúc đặt đúng chỗ hốc mắt nói đỏ lập tức đỏ
Căn cứ vào lời thoại trên kịch bản mà nói, thế nhưng cho dù là cô ấy cũng không chú ý đến bên cạnh chiếc xe đẩy
Chân trước của Tiểu Hắc cũng đặt trên xe đẩy, nghiêng đầu đụng vào thi thể trên xe đẩy giống như là đang suy nghĩ
Trong mắt chú chó cũng hiện ra ánh sáng lấp lánh
Con mẹ nó, vậy mà lại rơi nước mắt
Tiểu Hắc nằm trên xe đẩy, sau đó ngẩng đầu lên phát ra âm thanh tương tự như tiếng sói kêu, âm thanh đầy bi thương, cùng với những giọt nước mắt trong mắt của nó, đạo diễn Tần nhìn cảnh này cũng hoàn toàn choáng váng
Tiểu Trương vẫn luôn để ống kính quay Hứa Tử Nhạc, lúc này ánh mắt nhìn thấy Tiểu Hắc nhất thời kinh ngạc, vẻ mặt há mồm trợn mắt, đây là tình huống gì vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một chú chó vậy mà lại có biểu cảm như vậy
Ánh sáng cũng đang làm tốt công việc của mình nhưng giờ khắc này vẻ mặt cũng ngơ ngác
“Vãi chưởng!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, hoàn toàn ngây người
Đạo diễn Tần nhìn Tiểu Trương, sau đó vội vàng hỏi: “Ống kính có quay được hay không?”
Tiểu Trương lúc này mới phản ứng lại: “Đạo diễn
Tôi không quay được rồi!”
Đạo diễn Tần lúc này tức giận nói: “Cảnh này quả thực chính là kỳ tích
Chắc chắn có thể trở thành cảnh quay đẹp nhất năm, nếu như quay được cảnh này ít nhất cũng có thể tăng thêm 3 điểm cho phim rồi
Khán giả xem được chắc chắn sẽ khóc chết mất
Vậy mà anh lại không quay được
Ui là trời…”
Người quay phim lúc này bày ra vẻ mặt vô tội, anh ta từ ngày vào nghề cho đến giờ cũng mười mấy năm rồi, kiểm soát cảnh quay tuyệt đối ổn thỏa
Không nghĩ rằng hôm nay vậy mà lại mắc lỗi hai lần trên cùng một chú chó, như này ai còn dám tin tưởng anh ta nữa, không ngờ kỹ năng diễn xuất của một chú chó vậy là lại lợi hại hơn cả diễn viên chính
Ánh sáng: “Con chó này chắc chắn là thành tinh rồi
Nếu không sao có thể diễn như vậy được chứ!”
“Chuyện này… chuyện này…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.