[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Phàm cũng phát hiện thỉnh thoảng một số người đi ngang qua cũng sẽ nhìn lại chỗ bọn họ, giống như không nghĩ tới sẽ có nông dân đến đi máy bay
Sau khi cảm ơn ba người, Lâm Phàm mỉm cười với bọn họ rồi đi về phía sân bay, chuẩn bị đến quầy đổi thẻ lên máy bay
Tuy nhiên thời gian vẫn còn sớm nên hắn đi vào phòng vệ sinh trước
Đúng lúc này, có điện thoại gọi đến
Bạch Kha: "Phàm Tử, cậu đến sân bay chưa?”
Lâm Phàm: "Tôi vừa mới tới, tối hôm qua uống với cậu nhiều như vậy nên bây giờ đầu mình vẫn còn có chút choáng váng này.”
Bạch Kha cười: "Không phải là bởi mình quá cao hứng sao, lần sau trở về là khi nào?”
Lâm Phàm: "Chuyện này mình cũng không biết nhưng cũng sẽ không quá muộn, muộn nhất khẳng định là đến tết sẽ phải trở về.”
Hai người trò chuyện vài câu, sau đó cúp điện thoại
Tại quầy soát vé
Người nhận thẻ lên máy bay hơi nhiều, phải xếp hàng
Nhưng hắn cũng không vội, từ từ rồi cũng sẽ đến thôi, huống hồ hắn còn phải ký gửi hành lý đã
Không biết là đã xảy ra chuyện gì, phía trước truyền đến một giọng nói
"Ba người lao động nhập cư các ông có thể nhanh lên được hay không, đến quầy thì nhanh nhanh nhận thẻ lên máy bay đi
Chưa từng ngồi máy bay thì đừng ngồi, lãng phí thời gian của người khác
Giọng nói này có chút chói tai, hành khách chung quanh cũng sửng sốt, dường như không nghĩ tới người này lại có thể nói ra những lời như vậy
Nhân viên quầy phát thẻ mỉm cười nhìn ba người: "Mời các vị xuất trình thẻ căn cước để chúng tôi kiểm tra ạ.”
Ba người này nghe xong, giống như mới từ trong mộng tỉnh lại, luống cuống tay chân sờ soạng một chút mới lấy thẻ căn cước ra để kiểm tra
Lời nói của người phía sau có chút chói tai đối với bọn họ nhưng bọn họ cũng không có bất kì một biểu hiện khác thường nào
Khi tiến vào sân bay, bọn họ đã bị một nơi rộng lớn như vậy làm cho kinh ngạc
Mà trên vé máy bay toàn tiếng anh, bọn họ đọc không hiểu
Dưới sự dẫn dắt của nhân viên mà họ phải vô cùng vất vả mới tìm được chỗ
Lâm Phàm nghiêng người nhìn một cái, tuy rằng nhìn không thấy chính diện gương mặt của người nói chuyện kia
Nhưng hắn thấy được anh ta mặc âu phục giày da, hình như là loại rất cao cấp, lúc này anh ta có vẻ đang nói chuyện với những hành khách khác
"Mọi người nhìn ba người này xem, chen chúc ở chỗ này, cũng không biết để một người đến đổi thẻ lên máy bay
Cứ nhìn đông nhìn tây giống như sắp bò vào trong quầy vậy, thật giống như ba con quỷ treo cổ.”
"Sân bay là cửa sổ của quốc gia, máy bay là phương tiện giao thông của những người có trình độ cao, nên hạn chế những người có trình độ thấp này thì tốt hơn
Các hành khách xung quanh đều lắc đầu cười, không nói gì thêm
Việc này không liên quan đến bọn họ, bọn họ cũng chỉ nhìn một cái mà thôi
Tuy nhiên người này nói cũng không phải không đúng, ba người này trình độ thực sự hơi thấp
Người đàn ông đó đứng một chỗ, miệng nói giống như súng máy: "Vừa rồi có một người nước ngoài ở đây, tất cả việc này đều bị người ta nhìn thấy, thật sự đánh mất mặt mũi người Hoa Hạ.”
Nhân viên trong quầy nghe được giọng nói này, lông mày khẽ nhíu lại
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông kia nhưng cuối cùng cũng thở dài, tiếp tục làm thủ tục cho ba người nông dân
Khi Lâm Phàm nhìn thấy ba người kia, vẻ mặt hơi sửng sốt, đây không phải là ba người đã gặp ở cửa sao
Giờ phút này, người nông dân lớn tuổi hơn một chút có làn da ngăm đen áy náy nói: "Xin lỗi, làm lãng phí thời gian của mọi người, chúng tôi đi máy bay lần đầu tiên nên có chút tò mò.”
Người đàn ông mặc âu phục giày da khinh thường cười lạnh một tiếng, miệng vểnh lên: "Không đi bao giờ thì vào đây làm cái gì, đi làm thuê thì nên đi xe buýt hoặc chen chúc trên xe lửa ấy.”
"Chúng tôi không đi làm thuê, chúng tôi đi dự lễ tốt nghiệp của con em mình
Chúng mua vé máy bay cho chúng tôi, cho chúng tôi đi qua đó..
Giọng nói của người nông dân ngăm đen không quá lớn, dường như là họ biết hành vi lúc trước của mình đã ảnh hưởng đến người khác, cho nên hơi câu nệ
"Ha ha...
Người đàn ông cười cười, không nói thêm gì nhưng vẻ khinh thường trong mắt càng thêm nồng đậm
Một số hành khách xung quanh nghe không nổi, cảm thấy người này nói chuyện thực sự rất coi thường người khác
Nhưng thế giới lớn như thế, điều này cũng không có gì lạ, có một số người thực sự nghĩ rằng họ cao cao tại thượng nên được phép xem thường người khác
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Phàm cười cười, sau đó từ lối đi bên cạnh đi tới trước mặt người đàn ông, mở to đôi mắt, hơi ngồi xổm xuống một chút, hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm người đàn ông
Người đàn ông phát hiện có người đứng thẳng trước mặt mình, nhìn mình thì nhất thời nhướng mày: "Cậu làm gì đấy
Có gì để xem chứ?”
Hành khách bên cạnh cũng chán ghét người đàn ông nói ra ác ngôn này, đồng thời cũng không biết tên nhóc này là muốn làm gì
Chẳng lẽ là nghe không nổi nên muốn tranh luận cùng đối phương sao
Lâm Phàm lắc lắc đầu, trong miệng phát ra mấy câu nói kỳ quái: "Thế giới rộng lớn không có gì lạ, con thú biết nói thật sự rất khó gặp nha
Mà con thú còn chủ động ngồi máy bay thì ngược lại là chuyện lạ hiếm có đó.”
Sau đó hắn nhìn về phía hành khách chung quanh, hỏi: "Tôi đã từng gặp qua không ít thú vật nhưng loại thú vật có phẩm chất cỡ này thì đúng là tôi chưa từng thấy qua, mọi người có ai biết đây là loại thú vật gì không nào?”
Phốc ha ha