Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 402: Trở lại cửa hàng




Vương Minh Dương: "Album của Ngô Hoán Nguyệt phát hành rồi, cậu lên mạng mà xem, lượt tải về có thể nói là nghịch thiên
Hai mươi tư giờ đã đạt tới mười lăm vạn lượt tải, cậu biết đây là khái niệm gì không?”
Lâm Phàm cười nói: "Anh nói với tôi những thứ này thì có ích lợi gì
Tôi cũng không phải là người làm nghề này
Nhưng xem ra, hình như anh muốn chúc mừng thật hoành tráng thì phải?”
Hiện tại Vương Minh Dương cao hứng không biết lớn đến bao nhiêu, tuy rằng cái này không kiếm ra tiền, còn tiêu thêm tiền để tuyên truyền, nhưng hiện tại thành tích này thật sự làm cho anh ta vui vẻ hơn nhiều
Dù sao thì đây cũng là lựa chọn đúng, đi con đường âm nhạc thật sự có thể thành công
Anh ta nghĩ kĩ rồi, âm nhạc phải đi một bước đề cao danh tiếng đã, sau đó lập tức chuyển sang phim truyền hình, đó mới là con đường kiếm tiền đúng đắn
Hơn nữa cũng là con đường thành danh nhanh nhất
Tuy nhiên bây giờ người khổ là Ngô Hoán Nguyệt
Bây giờ không chỉ mỗi ngày cô phải luyện hát, mà cô còn phải luyện cả diễn xuất
Với thị trường hiện tại, tiểu thịt tươi nổi tiếng nhất, kể cả không có kỹ năng diễn xuất cũng có cát xê 100 vạn trở lên
Nhưng cái này không được lâu, việc anh ta phải làm là tạo ra một trụ cột chân chính, mỗi người có thể kéo dài mà không suy yếu, theo thời gian trôi qua cũng không bị đào thải mà sẽ càng ngày càng nóng, được khán giả quan tâm và nhớ kỹ
Nhưng cái cho Vương Minh Dương vui mừng chính là, Ngô Hoán Nguyệt thật sự rất chịu khó, đối mặt với những huấn luyện này cô ấy cũng không hề sợ
Nhất là về diện mạo, vẻ ngoài cô ấy rất đẹp, hơn nữa lại còn thuộc loại người ưa nhìn, càng nhìn càng thấy xinh đẹp
Bây giờ có không ít mỹ nữ, thuộc loại nhìn lần thứ nhất thì kinh diễm, lần thứ hai, lần thứ ba thì: Ôi
Dáng dấp cũng bình thường, rất phổ biến
"Chúc mừng thì nhất định là phải chúc mừng nhưng phải chờ xem cuối cùng sẽ đạt được thành tích gì
Hiện tại Vương Minh Dương rất vui vẻ, nếu như tự tay mình nâng Ngô Hoán Nguyệt lên thành cột trụ, vậy thì sẽ có tràn đầy cảm giác đạt thành tựu
Lâm Phàm gật gật đầu: "Được rồi, vậy thì cứ như thế trước, tôi đến cửa hàng dạo một vòng rồi trở về nghỉ ngơi
Có chuyện gì liên lạc với tôi sau.”
Vương Minh Dương: "Không có vấn đề gì, ông anh của tôi ạ!”
.....
Chẳng bao lâu, đã đến đường Vân Lý
Lâm Phàm trả tiền xe rồi xuống xe
Các chủ cửa hàng trên đường nhìn thấy Lâm Phàm xuống xe cũng rất nhiệt tình chào đón
"Lâm đại sư đã về rồi, cảm giác về nhà thế nào
Ông Trần, chủ cửa hàng giày, đang ngồi hút thuốc ở cửa, mỉm cười hỏi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Phàm cười nói: "Cũng được, cảm giác không tệ
Đi ngang qua cửa hàng trang sức, bà chủ Văn: "Ông chủ nhỏ đã trở về rồi à
mấy ngày không thấy, cũng hơi nhơ nhớ đó nha
Chị Văn, chị nhớ tôi, nếu bị anh già ở nhà biết thì tôi lại gặp phiền toái rồi
Chị Văn: "Thằng nhóc này, về nhà một chuyến, đã biết dẻo miệng rồi đấy!”
Lâm Phàm khoát tay áo với mọi người
Các ông chủ cửa hàng xung quanh đều rất tốt
Lần này trở về, đi ngang qua cửa hàng của họ nên họ chào hỏi, tình cảm này không trách được
Cẩu gia Nicholas nằm ở cửa đột nhiên đứng lên, sau đó nhìn thấy Lâm Phàm, lập tức chạy như bay tới: Gâu Gâu…
Nó vây quanh bên cạnh Lâm Phàm, cái đuôi vểnh lên cao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Không nghĩ tới mấy ngày không gặp, Cẩu gia đã lớn lên rồi nha
Lâm Phàm cười nói, toàn thân Cẩu gia Nicholas trắng như tuyết, hơi cao một chút so với mấy ngày trước, ít nhất phải vài cm
Còn vì sao mà hắn nhìn ra được thì có lẽ là dựa vào cảm giác
Cẩu gia Nicholas vui vẻ chạy, gâu gâu gâu ính ỏi
Bên trong cửa hàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Điền Thần Côn nhìn thấy Lâm Phàm thì đi lên ôm một cái: "Ôi ôi, mấy ngày không gặp cậu, Điền mỗ tôi nhớ cậu sắp chết rồi, cậu có mang theo thứ gì tốt hay không vậy?”
Lâm Phàm cản lại Điền Thần Côn nhưng cũng chỉ giả bộ, cười nói: "Tôi không mang theo đồ gì cả.”
Triệu Chung Dương đang phát sóng trực tiếp trong cửa hàng, lúc này lại nhắm điện thoại di động vào Lâm Phàm: "Lâm đại sư của chúng ta trở lại rồi, mọi người nhanh nhanh vỗ tay đi nào!”
Ngô U Lan nhìn Lâm Phàm, ánh mắt sáng ngời lóe ra vài tia tò mò, sau đó hỏi: " Anh trở về xem mắt thế nào rồi?”
Câu hỏi rất trực tiếp, cũng rất bá đạo
Lâm Phàm nhún vai: "Không thành công, người ta chê tôi quá già, không còn trẻ trung nữa.”
Ngô U Lan rõ ràng nở nụ cười: "Ánh mắt đối phương thật sự là sáng như tuyết
“Ha ha ha...
Lâm Phàm cười, lần này trở về chuyện hắn sợ nhất chính là xem mắt, tuy nhiên hiện tại giải quyết hoàn mỹ nên hắn không sợ gì nữa
Ngô Thiên Hà cười nói: "Mấy ngày nay cậu không có ở đây, ngược lại làm cho bộ xương già tôi đây bận rộn
Không chỉ chúng tôi nhớ cậu, khách hàng cũng nhớ cậu đấy
Lâm Phàm vui vẻ: "Mấy ngày hôm nay không ăn được bánh kếp, chắc là bọn họ đã có chút không chịu được.”
Điền Thần Côn vạch trần Lâm Phàm: "Cậu còn biết những thứ này cơ đấy, những người dân kia mỗi ngày đều tới đây, mỗi ngày đều nhìn, hy vọng cậu có thể sớm trở về.”
“Không nói những thứ này nữa, lần này tôi trở về mang cho mọi người một ít đặc sản
Lâm Phàm mở túi, lấy đồ vật từ bên trong ra
.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.