Đồn cảnh sát
Sắc mặt Kiều Phi lúc này rất bình tĩnh, gã ta căn bản không để chuyện này trong lòng
Chỉ là đập phá một cái cửa hàng, thì có gì là ghê gớm đâu
Gã ta muốn thấy nhất chính là bộ dáng tên nhóc kia tức giận rồi thẹn quá hóa giận, nhưng nhìn tên nhóc kia lúc này sắc mặt nhàn nhã, thờ ơ, thậm chí còn có lòng dạ ngồi ở đằng đó uống trà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đây hoàn toàn không phải là điều gã ta muốn nhìn thấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Điều gã ta muốn thấy là tên nhóc này ngồi ở đồn cảnh sát và cáo trạng với cảnh sát, cuối cùng dựa vào bản lĩnh của mình để xử lý việc này một cách hoàn hảo, sau cùng gã sẽ nhìn thấy vẻ mặt không phục của tên nhóc này
Khi Kiều Phi nhìn về phía Lâm Phàm, gã ta nhận ra tên nhóc này vẫn mỉm cười với mình
Cười cái em gái mày..
Không lâu sau
“Căn cứ vào điều tra của chúng tôi, anh đã vô tình đập phá cửa hàng của người ta, đã gây ra tổn thất lớn cho cửa hàng
Căn cứ vào điều tra sơ bộ, tổn thất lên tới năm nghìn tệ.” Cảnh sát nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Kiều Phi phất tay: “Không cần nói đến những thứ này, chuyện này là tôi cố ý đập phá, bây giờ tôi nguyện ý sửa chữa lại cho anh ta.”
Cảnh sát nhìn về phía Lâm Phàm: “Anh đồng ý hòa giải với anh ta hay không?”
Lâm Phàm cầm chén trà trong tay: “Không hòa giải, chuyện này xử lý theo pháp lý là được.”
Đồng chí cảnh sát nhẹ gật đầu, ghi chép lại
Kiều Phi mỉm cười: “Nhóc con, mặc kệ cậu có chịu hòa giải hay không hòa giải, chuyện này tôi dám khẳng định mình sẽ không giở trò gì, tôi sẽ cho người sửa chữa lại cửa hàng cho cậu và bồi thường thêm một chút kinh tế, cậu đừng có không biết tốt xấu.”
“Đồng chí cảnh sát, làm phiền anh cho tôi giấy và bút, tôi cần phải tính toán nợ nần.” Lâm Phàm nói, phần tổn thất này nhất định phải tính toán cho thật tốt
“Ha ha, đừng vội cứ tính toán từ từ, sau khi tính toán xong nói cho tôi biết bao nhiêu tiền.” Kiều Phi căn bản không để chuyện này trong lòng, bây giờ cho tên nhóc này thời gian để tính toán, xem hắn có thể tính ra bao nhiêu
Lâm Phàm cấm lấy giấy bút, rồi liệt kê bàn ghế, ấm trà, chén trà, bức tranh..
Kiều Phi nhìn tên nhóc này tính toán rất chăm chú, sau đó liếc mắt nhìn: “Ui chao, cái bàn à..
Ông đây sẽ mua cho cậu một cái thật tốt, hai nghìn có đủ hay không
Nếu không đủ thì có thể cho thêm, ghế này tôi mua cho cậu mười cái, xem có vừa cái cửa hàng nhỏ kia của cậu hay không
Còn ấm trà này nữa tôi cũng mua cho cậu mười mấy cái để dành đun từ từ, cũng không khác biệt lắm
Nói cho tôi biết hết bao nhiêu tiền, bây giờ tiền mặt trong túi của tôi có lẽ đủ để đưa cho cậu mua những thứ này.”
Cảnh sát xử lý vụ việc nhíu mày, anh ta gặp không ít người kiêu ngạo, cũng đã gặp không ít người cố tình gây chuyện
Thế nhưng anh ta chưa từng thấy mấy người có thái độ kiêu ngạo không coi ai ra gì như thế này
Lâm Phàm ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên khẽ mỉm cười: “Đừng vội, sẽ nhanh thôi.”
“Thông báo của bộ giám định, định giá là bao nhiêu ?” Lâm Phàm hỏi
Đồng chí cảnh sát: “Hơn bảy nghìn.”
Lâm Phàm nhẹ gật đầu: “Ừm, cũng được, hiện tại anh ta đã đủ bị kết tội phá hoại tài sản.”
Cảnh sát nhẹ gật đầu: “Căn cứ vào thông tin mà mọi người xung quanh cung cấp, đây là cố ý đập phá, nên sẽ bị kết tội phá hoại tài sản.”
Kiều Phi mỉm cười: “Nhóc con, đừng có giả vờ ở đó múa nữa, hơn bảy nghìn ông đây đưa cho cậu một vạn có đủ hay không?”
“Đây là đồn cảnh sát, hãy chú ý lời nói của anh.” Đồng chí cảnh sát nhìn về phía Kiều Phi cảnh cáo
Lâm Phàm nhìn Kiều Phi nói: “Đây chỉ là giá cả của những đồ vật bị hư hỏng, những tổn thất lớn vẫn còn phía sau
Bây giờ tôi đang tính toán, chút nữa sẽ thông báo cho anh số lượng cụ thể.”
“Anh đã đập phá cửa hàng của tôi, về phần lắp đặt thiết bị cần ít nhất mười ngày, tôi sẽ tính toán tổn thất kinh tế trong mười ngày này
Tôi tính cho anh một ngày ba vạn, mười ngày là ba mươi vạn, cộng thêm hơn bảy nghìn tiền đồ vật bị hư hỏng trong cửa hàng
Được rồi, xóa cho anh một số không, vẫn là ba mươi vạn.” Lâm Phàm vừa cười vừa nói
Kiều Phi đang đợi xem tên nhóc này tính toán như thế nào nhưng đến khi nghe đến giá cả, lập tức nổi giận mắng chửi: “Sao cậu không đi cướp luôn đi
Ba mươi vạn
Nếu tôi mà đưa cho cậu thì tôi chính là kẻ đần.”
Sau đó lại nói: “Hôm nay tôi đã học được thêm kiến thức
Người này thật sự không biết xấu hổ, thật đúng là rất đáng sợ
Đừng nói là ba mươi vạn, bây giờ ngay cả hai vạn tôi cũng lười đưa cho cậu.”
Cảnh sát xử lý vụ việc lấy tờ danh sách Lâm Phàm đưa cho rồi nhìn qua, anh ta biết rõ việc làm ăn của cửa hàng của Lâm đại sư, hơn nữa chuyện này cũng không có vấn đề gì: “Về phần thẩm định giá, chúng tôi sẽ để bộ phận thẩm định giá xem xét.”
Lâm Phàm gật đầu nói: “Được rồi không cần gấp gáp, mọi người cứ thong thả chuyện này tôi hiểu, mọi người nói kết quả như thế nào thì kết quả chính là như thế đó.”
…