Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 424: Bây giờ anh đã tin chưa?




Lúc này, ông lão ngọng nghịu nói: "Tôi lãng phí tiền của nhà chúng ta, mọi người đánh tôi đi
Người nhà ở bên cạnh thì khóc lóc nói: “Vì ông thì có tốn bao nhiêu tiền bạc chúng con cũng sẵn lòng, hà cớ gì chúng con lại nỡ lòng đánh ông chứ?”
Ông lão muốn đứng dậy nhưng điều kiện thân thể lại không cho phép ông làm một động tác dù chỉ là đơn giản như vậy: "Mọi người không đánh ông, vậy để ông cười một cái cho mọi người xem vậy
Bị bệnh tật hành hạ, ông lão gầy nhom cười bằng tất cả sức lực, những nếp nhăn trên mặt ông dồn lại một chỗ, cười tươi như đóa hoa cúc rực rỡ
Người nhà nhìn ông lão hai mắt đỏ hoe, đột nhiên cũng nở nụ cười
Ông lão nói: "Như này mới đúng nè, mọi người chịu cười thì ông yên tâm rồi
Hôm qua ông hỏi bà làm thế nào để lũ trẻ vui vẻ lên, bà ấy nói với ông rằng chỉ cần ông cười, các con cũng sẽ vui
Gia đình không cầm được nước mắt, bà lão trong lời ông vừa nhắc, đã qua đời cách đây 3 năm rồi
...
Bên ngoài
Lâm Phàm nói: "Nếu bà ấy có thể nói, bà ấy cũng sẽ nói như ông
Từ Đức không nói gì, chỉ yên lặng gật đầu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong phòng nghỉ
Điền Thần Côn bước tới vỗ vai Từ Đức: "Chàng trai trẻ, mạnh mẽ lên
Từ Đức không biết Điền Thần Côn là ai nhưng vào lúc này anh cũng gật đầu cảm ơn
Ở độ tuổi của Điền Thần Côn gọi Từ Đức là ‘chàng trai trẻ’ cũng là điều bình thường
Mọi người cùng ngồi xuống
Lâm Phàm nhìn đứa trẻ trong lòng Từ Đức: "Đứa trẻ rất tốt, Tử Khí Đông Lai, Từ Đông Lai, tên rất hay
(Tử Khí Đông Lai: mây tím tới từ phía đông ‘truyện kể quan giữ cửa ải Hàm Cốc thấy có mây tím từ phía đông bay tới thì biết sắp có thánh nhân đi qua, quả nhiên sau đó Lão tử cưỡi thanh ngưu đi tới.’ ý chỉ: điềm báo, dấu hiệu may mắn, thuận lợi sắp có điềm lành.)
Từ Đức hơi ngạc nhiên nhưng ngay sau đó anh cảm thấy nhẹ nhõm khi nghĩ đến thân phận của Lâm đại sư
"Tên của đứa trẻ này là được ông nội nó đặt cho đấy
Lâm Phàm gật đầu, phát hiện sắc mặt Từ Đức vẫn âm trầm như trước nhưng ít nhất so với trước khá hơn một chút
"Vì để trị bệnh, hẳn là đã tốn không ít tiền nhỉ
Từ Đức gật gật đầu: “Nhà thì tôi đã bán rồi, họ hàng và bạn bè những chỗ có thể vay mượn được tôi cũng đều đã vay mượn hết cả rồi
Nhưng cuối cùng vẫn không cứu được.”
Lâm Phàm vỗ vỗ bả vai Từ Đức: "Cũng đã cố gắng hết sức rồi, ít nhất sau này sẽ không có gì phải hối hận nữa
Từ Đức nhận lấy điếu thuốc Điền Thần Côn đưa cho, hút một cách uể oải rồi chủ động nói: "Lâm đại sư, ngài cảm thấy sau này tôi nên làm sao đây
Tôi cảm thấy cuộc sống của mình vào giờ phút này đã hoàn toàn không còn ý nghĩa nữa rồi, nếu là một mình tôi thì không sao nhưng vẫn còn Đông Đông nữa
Điền Thần Côn không chen miệng vào, ông ấy đã giao toàn bộ việc này cho Lâm Phàm và ông ấy tin rằng Lâm Phàm sẽ làm được
Lâm Phàm sờ sờ mặt Đông Đông, sau đó ngẩng đầu nhìn Từ Đức nói: "Nếu đã như thế, tôi sẽ nói thẳng cho anh biết luôn vậy, Đông Đông hiện tại có hai đường vận mệnh cũng chính là tương lai, anh có muốn nghe không
Từ Đức sửng sốt: "Có thể nhìn thấy tương lai sao
Lâm Phàm mỉm cười: "Anh có muốn nghe không
Từ Đức trầm mặc hồi lâu: "Nghe
"Đầu tiên là ăn xin, tương lai sẽ trở thành người được gọi là cặn bã của xã hội, cả đời đều cùng cảnh sát có liên quan, nơi bền vững nhất chính là nhà tù
Khi nghe được lời Lâm đại sư nói, Từ Đức trừng lớn hai mắt nhìn Lâm Phàm, tựa hồ không thể tin được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khóe môi khẽ nhúc nhích, muốn nói gì đó nhưng lại thốt không nên lời, không hiểu sao lại không thể nói được bất cứ câu gì, cổ họng như bị thứ gì đó nghẹn lại
Lâm Phàm tiếp tục: "Thứ hai là trở thành một người có ích trong xã hội, một người thành đạt với đầy đủ kiến thức, có thể là một nhà khoa học, một người giàu có, một nhà phát minh hoặc một giáo sư..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Từ Đức nhìn Lâm Phàm, sau đó thần tình lại trầm xuống: "Lâm đại sư, cảm ơn anh đã động viên tôi, tôi biết các anh đều là người tốt nhưng anh không biết đâu, tôi hiện tại thật sự không còn đường để đi nữa
Tôi nợ quá nhiều tiền rồi, dù đời này tôi có làm trâu làm ngựa, làm việc không ngừng nghỉ cũng chỉ e là không thể kiếm nổi được nhiều tiền như vậy.”
Lâm Phàm nhìn Từ Đức, lộ ra một nụ cười: "Từ Đức, nam, sinh năm 19..., đã từng





Vốn dĩ Từ Đức sắc mặt bình tĩnh, đối với tương lai của bản thân không có hy vọng gì
Lúc này Từ Đức không dám tin mà nhìn Lâm Phàm, anh ta đột nhiên phát hiện, người ở trước mặt này hiểu rõ anh ta như vậy, chẳng lẽ là đã điều tra mình rồi
Nhưng ngay sau đó, ý nghĩ này lậ đểp tức bị gạt bỏ, bởi vì cơ bản là không thể nào, bản thân anh ta chỉ là một người bình thường, một người sống cơm không đủ no, áo không đủ mặc thì làm gì đáng để người khác phải điều tra như thế
Lâm Phàm nói tiếp: "Bây giờ anh đã tin chưa
Từ Đức cổ họng có chút khàn khàn: "Tin

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.