“Anh Vương
Chuyện anh nói tôi đều biết, các anh quen biết tôi cũng không phải ngày một ngày hai
Mỗi khi đánh cược thì tôi luôn như vậy, dựa vào bài mà nói chuyện
Chơi đánh cược chính là tìm kích thích đúng không
Tôi mà không nắm chắc thì tôi có thể mạnh tay như vậy sao?” Trần Lực Hào dương dương tự đắc, có bài này trong tay, hoàn toàn có thể ‘gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ’, không ai dám liều mạng với hắn ta
Vương Minh Dương lắc đầu, sau đó đứng dậy, hắn ta cảm thấy mình hoàn toàn không thể nói với đối phương thêm gì nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn ném bài đi, không phải bài này quá nhỏ, mà là nó quá lớn
Lớn đến mức có thể dựa vào ba lá bài không đáng giá một đồng này, mà đánh nặng nề lên một người phấn đấu rất lâu rơi xuống tận đáy vực
Thậm chí góp phần hủy hoại cuộc đời và gia đình của hắn ta nữa
Trần Lực Hào thu gom tiền trên bàn lại, còn trên mặt đầy vẻ tươi cười
Sau khi thắng được tiền thì tâm trạng rất vui vẻ, nhất là lúc sờ lên những lá bài này, càng là vô cùng kích thích đó
Đối với cách làm của Vương Minh Dương thì Lâm Phàm vẫn bảo trì trạng thái trung lập
Cũng không phải nói không tốt, nhưng cũng không khá hơn chút nào
“Anh Minh Dương
Anh cầm bài gì vậy.” Chu Châu bước đến gần, giơ tay ra, lật bài trên bàn lên
Trần Lực Hào cười: “Còn lá gì nữa, bài lớn hơn nữa cũng lớn…
Lớn.......”
Đột nhiên, động tác trong tay Trần Lực Hào dừng lại, hai mắt sững sờ, trợn lên giống như là mắt trâu
Khi thấy ba lá bài chói mắt như vậy
Ồ Ồ
Đám người kinh hãi hô lên
“Đây là ba lá ‘Ách’, Minh Dương anh đây là.......”
“Không nghĩ tới, thật sự là không nghĩ tới.”
“Lực Hào đánh cược hết cả tài sản, nếu như Minh Dương vẫn tiếp tục theo ván bài này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Như vậy kết quả sẽ như thế nào?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều rơi vào im lặng
Kết quả sau cùng chỉ có một, đó chính là từ đây Lực Hào sẽ không còn gì, mất hết tất cả, kể cả những gì đã từng có được
Vốn dĩ, Chu Châu đã không ưa Trần Lực Hào
Bây giờ nhìn thấy ba lá bài này, thì ngay lập tức đã ném chúng lên đống tiền kia
Trong giọng nói đầy vẻ mỉa mai: “Là lớn thật, tự tin thật đó, đúng là đâu có ngốc.......”
“Tôi.......” Trần Lực Hào như bị nghẹn trong lòng
Nhìn thấy ba lá bài này, hắn ta không biết nên nói cái gì
Hắn ta cảm thấy những chuyện mình làm nảy giờ hiện tại lại biến thành trò cười cho mọi người
“Anh Vương, anh .......”
Bây giờ, Vương Minh Dương như người vô tri vô giác
Nhưng nội tâm thì có chút mơ hồ, rõ ràng là bài của mình không phải những lá này
Thế nhưng sau khi bị Lâm Phàm sờ vào thì lại biến thành ba lá ‘Ách’
Điều này chính mắt của hắn ta đã thấy, thực sự không thể tưởng tượng ra, không lẽ Lâm Phàm là ‘cái kia’ hay sao
Nhưng mà không thể như vậy được, quen biết Lâm Phàm lâu như vậy, cũng chưa từng nghe hắn biết đánh bài
Nhất là nụ cười vừa tự tin vừa thần bí của Lâm Phàm càng khiến cho hắn ta cảm thấy dựng tóc gáy
Mặc dù, hắn ta cảm thấy đối phương là bạn thân nhất của mình, nhưng từ trước đến nay hắn ta vẫn có cảm giác Lâm Phàm quá thần bí
Bây giờ, cũng không phải lúc để nghĩ những thứ này
Tình hình của Lực Hào có vẻ không ổn lắm
Nếu như sau này bị người ta chơi thêm một vố nửa, chỉ sợ đời này cũng rất khó trở mình
“Lực Hào
Sau này đừng đặt cược như vậy nữa
Đem hết tất cả đặt vào ba lá bài này, thật sự không đáng đâu.” Vương Minh Dương nói
Trong lòng Trần Lực Hào còn chút áy náy, nhưng đối với việc đánh bạc thì lại có một loại ỷ lại đến mê muội
Nhất là cái cảm giác kích thích kia nó thật sự khác lạ mà không cách nào biểu lộ ra ngoài
Đặc biệt là lúc đỉnh điểm, khi mà thắng thua lại được phân định bằng một lá bài
Cái cảm giác căng thẳng, kích thích này, càng khiến người ta cảm thấy sảng khoái vô cùng
Nếu như thắng, thì cảm giác kích thích được đẩy lên tới đỉnh càng mạnh mẽ hơn nữa
Lâm Phàm đứng ở bên cạnh nhìn, hắn cảm thấy lời nói của Vương Minh Dương cũng không có tác dụng nào
Mặc dù sẽ làm cho đối phương cảm kích, nhưng cũng chỉ được một lúc mà thôi, còn xong việc thì đâu cũng vào đấy
Chỉ sợ hoàn toàn không tạo được tác dụng gì
Nếu như muốn đối phương thoát khỏi việc này, thì chỉ có còn một cách thôi
Đó chính là biến cảm giác kích thích này thành cảm giác sợ hãi
Lâm Phàm nói: “Anh rất thích đánh bạc sao?”
Trần Lực Hào nhìn về phía Lâm Phàm, gật đầu một cái: “Uhm, tôi cảm thấy rất kích thích khi đánh bạc .”
Lâm Phàm cười nhếch miệng, ‘kích thích’’ chính xác là chơi cái này sẽ càng khiến người ta cảm thấy rất kích thích
“Tôi sẽ chơi với anh?” Lâm Phàm vừa cười vừa nói
Sau khi nhận được kiến thức về kỹ nghệ cờ bạc, hắn còn chưa thử lần nào, chẳng bằng tới thử một lần
Trần Lực Hào sửng sốt, giống như đã nghe nhầm: “Anh muốn chơi sao?”
“Sao vậy, anh không muốn hay sao?” Lâm Phàm cười nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương Minh Dương nhìn về phía Lâm Phàm, như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng suy nghĩ lại thì vẫn thôi đi
Hắn ta không phải sợ Lâm Phàm thua, mà là sợ sự việc đi quá xa
Đến cuối cùng lại xảy ra chuyện không thể cứu vãn, đến lúc đó thì lại gặp phiền phức lớn rồi