Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 473: Do dự cái gì, không phải là muốn kích thích hay sao?




Lâm Phàm cười: “Có lòng tin như vậy sao.”
Trong giờ phút này, khi Trần Lực Hào nhìn Lâm Phàm thì sự nhát gan và nỗi sợ hãi trong lòng đã tan thành mây khói
Đây thật sự chính là ‘Tuyệt xử phùng sinh’
(Tuyệt xử phùng sinh là tìm đường sống trong cõi chết)
“Thì sao nào
Chẳng lẽ bài của anh còn có thể lớn hơn tôi sao?”
Lâm Phàm nhìn ba lá bài nằm trên bàn, thì lập tức lật hai lá lên
“A
Nhỏ như vậy sao
Có điều quy tắc ở đây của chúng ta, hình như ba lá ‘Ách’ cũng không phải là lớn nhất đâu nhỉ.” Lâm Phàm nói, sau đó tò mò nhìn về phía Trần Lực Hào: “Hai lá này là hai và bốn cùng chất, anh nói thử xem lá đang úp xuống này có phải là lá ‘ba’ cùng chất luôn không
Chi bằng, tôi cho anh một cơ hội để tìm kích thích, để cho anh lật nó lên vậy.”
(Luật chơi: 'QKA' cùng chất gọi là thùng phá sảnh là bài lớn nhất, rồi tới sảnh đồng chất (tình huống trong truyện), xám chi 'ba lá giống nhau', sảnh, cuối cùng là đôi.)
Đột nhiên, tất cả mọi thứ xung quanh hoàn toàn yên tĩnh
Trần Lực Hào đang rất hưng phấn thì nụ cười chợt tắt.Thời gian giống như dừng lại, hắn ta nhìn chăm chú vào lá bài đang úp xuống kia
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mọi người thì đang thảo luận
“Đúng vậy
Quy tắc nơi này của chúng ta chính là như vậy, anh nói xem lá này có phải là lá ‘ba’ cùng chất thật không.”
“Chắc không đâu, làm sao may mắn đến như vậy được, có thể còn khó hơn trúng xổ số nữa.”
“Nhưng mà, tôi luôn cảm thấy giống như có gì đó không ổn lắm.”
“Hình như Lực Hào cũng đang sợ đó.”
Lâm Phàm chỉ vào lá bài trên bàn: “Đến đi, cho anh lật lên đó.”
Trần Lực Hào nhìn Lâm Phàm sau đó từ từ đưa tay ra
Mặc dù, cách lá bài gần như vậy, nhưng không biết tại sao, tận sâu trong thâm tâm của hắn ta lại tràn ngập một nỗi sợ hãi
Nỗi sợ hãi ám ảnh ở trong lòng làm hắn ta sống một ngày như là một năm
Khi thấy bài của mình là ba lá ‘Ách’, Trần Lực Hào hưng phấn muốn nổ tung, bài ra như thế này thì làm sao không thể thắng được
Bài này của mình là lớn nhất rồi
Ngay giây phút này, tâm trạng luôn kìm nén không dám thở mạnh của hắn ta cuối cùng cũng có thể thả lỏng
Nhưng cảm giác hưng phấn này cũng không tồn tại quá lâu, một lần nữa anh ta lại bị Lâm Phàm dọa sợ
Trước mặt là hai lá bài, nhưng nó chính là hai lá bài nhỏ nhất
Có điều không biết tại sao, cảm giác sợ hãi của anh ta lại quay trở lại lần nữa
Vương Minh Dương ngây ngẩn cả người, anh ta không biết mình nên nói cái gì
Tất cả thật sự quá bí ẩn, nhất là khi nhìn thấy Lâm Phàm bình tĩnh như bây giờ, chẳng lẽ đây đều do một tay hắn làm ra sao
Tất cả mọi người
“Tim đập mạnh đến chịu không nổi rồi.”
“Đúng vậy, quá kích thích, thật là thay đổi bất ngờ, không biết lá bài cuối cùng này là lá gì?”
“Ai mà biết được.”
“Bây giờ, Lực Hào cũng không dám lật bài lên, sợ rằng anh ta cũng không dám tin tưởng chính mình đâu.”
“Haizz
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Buổi tụ họp hôm nay thật thú vị, không nghĩ tới lại biến thành kiểu này
Nếu biết sớm như vậy, chắc ngay từ đầu tôi không nên đánh bạc rồi.”
“Tôi cảm thấy như thế này cũng tốt, với tính cách của Lực Hào nếu thua cuộc ở đây cũng tốt hơn so với bị người ở bên ngoài gài bẫy.”
..
Trần Lực Hào đều nghe được hết những âm thanh bàn luận xôn xao ở xung quanh
Lá bài cuối cùng này cách hắn ta rất gần, nhưng muốn đưa tay cầm lấy nó thì lại giống như xa vạn trượng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trên mặt Lâm Phàm tràn đầy ý cười, có vẻ như rất bình tĩnh
Nụ cười này càng làm cho sự căng thẳng trong lòng của Trần Lực Hào phóng to hơn
Tất cả những gì đang xảy ra điều khiến người ta không dám tin, từ xào bài đến chia bài, toàn bộ quá trình đều do chính hắn ta thực hiện
Đối phương hoàn toàn không có cách nào gian lận được, nhưng mà tại sao người này lại có thể tự tin như vậy được
Đã từng được Trần Lực Hào nhắc đến rất nhiều lần là ‘tìm kích thích’, nhưng bây giờ đến chính bản thân hắn ta cảm thấy ba chữ này càng giống như cơn ác mộng kinh khủng, mà không cách nào thoát ra được
Trần Lực Hào cắn răng, đập một cái lên trên lá bài
Hắn ta chắc chắn bài của mình là lớn nhất, nhưng bây giờ hắn ta lại thấy sợ hãi
Ngay khi hắn ta còn đang chần chừ do dự thì giọng nói của Lâm Phàm truyền đến: “Mở đi
Kích thích của anh đó
Không chừng một giây sau cái ‘kích thích’ này của anh có thể biến thành tuyệt vọng đó nha.”
Trần Lực Hào nhìn Lâm Phàm, yết hầu hơi di chuyển lên xuống
Sau đó hắn ta cúi đầu nhìn lá bài cuối cùng dùng để quyết định sinh tử đang ở trước mắt hắn ta
Nhưng không biết tại sao, đột nhiên hắn ta phát hiện mình đang sợ hãi
Do dự
Tiếp tục do dự
Đột nhiên, có một âm thanh giống như tiếng sấm truyền đến trong tai của Trần Lực Hào, ‘ầm’ một tiếng nổ tung
“Còn do dự gì nữa, không phải muốn kích thích hay sao?”
“Mở đi!”
Cả đám người sững sờ, ánh mắt đều tập trung vào Lâm đại sư
Bọn họ cảm thấy Lâm đại sư bây giờ đã trở nên nghiêm khắc hơn, khác hẳn với người vừa mới trò chuyện vui vẻ với bọn họ lúc nãy
Trần Lực Hào càng nhìn Lâm Phàm thì tim càng đập nhanh hơn
Còn bàn tay đang để trên bàn thì run lẩy bẩy
Mồ hôi trên trán càng rơi càng nhiều, từng giọt từng giọt rơi thẳng xuống mặt bàn
Sắc mặt thì trắng bệch, miệng lưỡi run rẩy, còn bàn tay thì dính chặt lên trên mặt bàn
Chỉ cần đưa tay ra là có thể lật bài lại, đây hoàn toàn là chuyện dễ như trở bàn tay
Nhưng bây giờ, lá bài này lại nặng tựa ngàn cân, muốn cầm cũng không cầm lên nổi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.