Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 506: Phóng viên Sở Uyên




Quả nhiên, sau khi Lâm Phàm nói ra những lời này, dân chúng đều xì xào bàn tán
Mà một số chủ cửa hàng buôn bán xung quanh, cũng vội vàng chạy đi mách lẻo với nhau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Hôm nay ông chủ nhỏ không giới hạn số lượng, còn được ăn miễn phí nữa, anh còn không mau nói cho khách hàng của mình đến ăn bánh kếp đi.”
Bà chủ của một cửa hàng quần áo vừa định nói, để cho khách mua quần áo
Nhưng đột nhiên bất ngờ phản ứng lại, lập tức nhiệt tình đi tới trước mặt các vị khách kia nói: “Có một cửa hàng bánh kếp rất ngon ở trên phố, hiện tại đang miễn phí không giới hạn số lượng
Đây là chuyện vui đó, nếu mọi người không đi ăn, thật sự là một chuyện tổn thất đấy, về sau muốn ăn cũng khó mà có được.”
Khách hàng: “Tôi đến đây mua quần áo, cũng không muốn ăn bánh kếp
Dù sau này không dễ mua, không ăn là được mà.”
Bà chủ cửa hàng: “Ài, tôi nói anh nghe, anh chỉ cần ăn qua cái bánh này, thì về sau anh sẽ ghiền luôn đó
Tôi không lừa gạt anh đâu, hiện tại bên đó còn không có người
Đợi lát nữa sau khi anh ăn xong, nếu cảm thấy bánh không ngon, hôm nay quần áo này, tôi sẽ tặng anh miễn phí.”
Vị khách nở nụ cười: “Ồ, còn có chuyện hay như vậy sao
Vậy được, để tôi qua đó thử một lần, cô nhớ lời mình nói đó nha.”
Nhưng sau khi khách hàng hào hứng rời đi, hai chủ cửa hàng lập tức nở nụ cười, trong mắt đầy sự vui vẻ
“Ông chủ nhỏ, chơi lớn như vậy.”
“Thật khó tưởng tượng liệu những vị khách này sau khi ăn bánh xong, tiếp đó sẽ mãi lưu luyến hương vị của nó hay không, giống như ở phố Vân Lý cũ hồi đó, mỗi ngày đều phải đến xếp hàng.”
“Cái này còn cần phải nghĩ sao
Đây là điều đương nhiên, hành động hiện tại của ông chủ nhỏ, chính là đang mở ra con đường cho tương lai của chúng ta, chúng ta phải nhanh chóng đi thông báo cho những người khác, để cho bọn họ nhanh chóng đi ăn bánh kếp càng sớm càng tốt.”
Một chiến dịch nhắm vào các cư dân vô tội lặng lẽ được triển khai
Đối với những cư dân này mà nói, bọn họ có lẽ nghĩ rằng hôm nay là gặp một chuyện khiến họ vui vẻ, thế nhưng họ không biết rằng, hạnh phúc ngày hôm nay sẽ là nỗi đau của tương lai sắp tới
Sở Uyên cố ý muốn tìm hiểu về Lâm đại sư, bởi vì anh ta cảm giác Lâm đại sư là một người rất thần kỳ, người khác không cảm thấy điều đó, nhưng anh ta lại cảm nhận được
Bởi vậy, lần này khu phố Vân Lý khai trương nên anh ta ngay lập tức tới đây để phỏng vấn Lâm đại sư, ghi lại từng cảnh tượng trên phố Vân Lý
“Lâm đại sư, tôi là người đầu tiên xếp hàng, cho tôi một phần nhé.” Sở Uyên cười nói
Lâm Phàm cười nói: “Sở phóng viên, vất vả cho anh rồi”
Sở Uyên cười nói: “Lâm đại sư, tay nghề của anh tôi sớm đã nghe danh, nhưng tôi vẫn không có cơ hội nếm thử, hôm nay chính tôi lại được may mắn thế này.”
Tuy rằng, Lâm Phàm nói bánh kếp không giới hạn số lượng lại còn được ăn miễn phí, nhưng vẫn có rất nhiều người dân cũng không thấy hứng thú, theo bọn họ nghĩ thì một phần bánh kếp này có đáng bao nhiêu đâu
Lâm Phàm thuần thục làm bánh kếp, khi một phần bánh kếp mới thành hình, hương thơm thoang thoảng bắt đầu truyền ra ngoài
“Mùi thơm quá.” Mũi của đám người xung quanh cùng với Hà Thừa Hàn đều ngửi thấy mùi bánh này
Trên gương mặt xinh đẹp của Chu Châu, cũng lộ vẻ rất ngạc nhiên: “Mùi hương này từ đâu tới vậy?”
Vương Minh Dương cười nói: “Không phải là nơi đó sao, mùi thơm này thì có là gì
Đợi đến lúc cô qua đó ăn thử, cô mới biết được thế nào là mỹ vị nhân gian.”
Mọi người kinh ngạc nhìn Vương Minh Dương, cảm giác lời này có chút khoa trương
“Đây....” Lâm Phàm đưa bánh kếp cho Sở Uyên
Sở Uyên mỉm cười cầm lấy, cẩn thận nhìn bánh kếp trong tay: “Bề ngoài thật sự rất đẹp, hương vị này sẽ như thế nào đây
Tôi phải nếm thử nó mới được.”
Nhoàm
Cắn một miếng
Đột nhiên, nụ cười của Sở Uyên biến mất, thay vào đó là vẻ mặt đầy mê mẩn
“A!”
Một tiếng rên rỉ khiến người ta xấu hổ từ trong miệng Sở Uyên phát ra
Sở Uyên sờ mặt, như thể anh ta vừa uống phải xuân dược
“Hương vị này....”
“Hình như ở đó....”
Lúc này, mọi người xung quanh đều quay sang nhìn, ánh mắt mê man nhìn tên phóng viên trước mặt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người này hình như diễn hơi lố rồi đó
Lúc này, Sở Uyên mắt chữ A mồm chữ O
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đám người xung quanh thì nhìn chằm chằm Sở Uyên không chớp mắt, biểu cảm này cũng quá lố đi, có trả 50 xu cũng chẳng đáng
Diễn lố quá, thật sự là quá lố rồi đó
Mà điều làm cho bọn họ cảm thấy lúng túng hơn chính là, anh chàng phóng viên này một chút xấu hổ cũng không có
Sở Uyên hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, mà chính là phần bánh kếp này đã dẫn anh ta tiến vào một thế giới kỳ bí huyền diệu
Dưới cái nắng như thiêu đốt, anh ta như quay cuồng trong nước biển mát mẻ
Anh nhớ lại tất cả mọi thứ anh đã có, sau khi tốt nghiệp đại học, anh đã tìm thấy công việc mà mình yêu thích, cũng là công việc mà anh coi là tuyệt vời nhất
Phóng viên


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.