[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Buổi tối
Trên một cây cầu nào đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hà Hiểu Minh nằm dài trên lan can cầu
Trong ví có một tấm ảnh, bức ảnh kia có chút cũ kỹ, hình như là đã lâu lắm rồi
Trong tấm ảnh là một bức chân dung gia đình
Là một gia đình có ba người, chỉ là trong tấm ảnh đầu người đàn ông bên trái bị đầu thuốc lá đốt thành một lỗ đen, khuôn mặt đã không còn thấy rõ
Trong ảnh, một cậu bé đang nắm tay cha mẹ với nụ cười hồn nhiên trên gương mặt
Tí tách
Từng giọt nước mắt tuôn ra từ hốc mắt Hà Hiểu Minh
“Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ, con muốn đi tìm mẹ....” Hà Hiểu Minh không kìm được những giọt nước mắt, nhớ tới chuyện lúc sáng nay cậu ta càng cảm thấy tủi thân, cảm giác trên thế giới này đã không còn ai quan tâm đến mình nữa
Người bạn gái mà bây giờ cậu ta đang theo đuổi, cậu ta biết rõ người phụ nữ này thật ra chỉ thích tiền hắn, nhưng cậu ta thật sự cảm thấy vui vẻ khi có người dỗ dành mình
Cảm giác này giống như trở về lúc trước, được ba mẹ yêu thương dỗ dành
“Anh bạn nhỏ, cậu cũng không còn nhỏ nữa, sao lại khóc sướt mướt như thế.” Đúng lúc này, một giọng nói từ bên cạnh truyền đến
Hà Hiểu Minh sửng sốt, khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình, vẻ mặt cậu ta lập tức thay đổi: “Anh muốn làm gì, anh đừng tưởng rằng anh quen biết ba tôi thì tôi phải kính trọng anh, anh đừng có nằm mơ.”
Lâm Phàm mỉm cười, sau đó nằm xuống lan can cầu: “Tôi không cần cậu phải kính trọng tôi
Chỉ là vừa rồi tôi nhìn thấy một đứa trẻ từ đằng xa, tôi không muốn nó nhảy xuống, cho nên đến xem xem thế nào, có phải hôm nay cậu cảm thấy rất tủi thân đúng không?”
Hà Hiểu Minh lau nước mắt nói: “Không phải việc của anh, việc của tôi ai cần anh xía vào, anh có tin tôi đánh anh không?”
Lâm Phàm chỉ xuống dưới: “Thật can đảm, cậu dám nhảy không?”
“Đồ thần kinh....” Hà Hiểu Minh mắng một tiếng, cậu ta phát hiện người này chính là một tên bị bệnh thần kinh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Phàm lắc đầu: “Thật đáng buồn cho loại người như cậu, có phúc không biết hưởng, cũng không biết thông cảm cho người khác mà chỉ nghĩ bản thân mình là trung tâm, thật đáng buồn thay
Để tôi hỏi cậu một câu nhé, cậu có biết tại sao hôm nay ba cậu lại tát cậu không?”
“Bởi vì ông ta cảm thấy tôi chỉ là gánh nặng mà thôi.” Hà Hiểu Minh chế nhạo nói
Lâm Phàm lập tức lắc đầu nói: “Sai rồi, ông ấy thật ra là đang bảo vệ cậu đấy.”
“Đánh rắm!, Bảo vệ
Tôi cần ông ấy bảo vệ hay sao
“Vậy cậu biết tại sao ba cậu lại khiêm tốn và lịch sự với tôi như vậy không?” Lâm Phàm nói tiếp
Hà Hiểu Minh nhìn Lâm Phàm: “Anh muốn nói gì?”
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói: “Kỳ thật, tôi cảm giác ba cậu có đôi lúc quả thật rất đáng thương, cả đời này ông ấy chưa bao giờ được thanh thản, mẹ của cậu qua đời lúc đó cậu còn quá nhỏ
Vốn dĩ ba cậu còn có thể đạt được một nhân duyên hoàn mỹ khác, nhưng đáng tiếc ông ta vì cậu mà lại từ bỏ nó
Tôi cũng không nghĩ ra được tại sao một đứa trẻ như cậu lại ích kỷ như vậy, cứ như vậy ba cậu trải đời này coi như xong
Đến cuối cùng vẫn còn phải lo lắng cho một đứa trẻ lông bông như cậu, quả thật là đáng buồn mà .”
Hà Hiểu Minh hoàn toàn tức giận: “Này, đồ điên, rốt cuộc anh muốn gì
Để tôi nói cho anh biết, anh đừng có mà giả vờ giả vịt trước mặt tôi, coi chừng bị sét đánh đấy.”
.....
Lâm Phàm nằm trên lan can cầu nói: “Nếu tôi nói với cậu, tôi vốn dĩ không muốn quản chuyện của cậu chút nào, chỉ là lúc tôi trên đường trở về vừa vặn gặp phải cậu ở đây, cậu có tin hay không?”
“Đồ thần kinh.” Hà Hiểu Minh nhìn Lâm Phàm: “Anh rốt cuộc muốn làm cái quái gì vậy hả
Nếu anh muốn kể cho tôi nghe về chuyện lúc sáng, thì anh có thể cút đi ngay bây giờ được không
Chuyện của tôi vốn không cần anh xen vào
Lâm Phàm lắc đầu nói: “Anh bạn nhỏ, cho dù là nói như thế nào thì trên vai vế tôi coi như là chú của cậu, tôi cũng có trách nhiệm giáo dục cậu cho thật tốt.”
Hà Hiểu Minh không nhịn được cười, sắc mặt lộ vẻ khinh thường nói: “Anh đừng tự dát vàng lên mặt mình, anh muốn làm chú của tôi, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày
Hà Hiểu Minh tôi xin thề, cho dù có chết cũng sẽ không gọi anh là chú.”
“Đừng tưởng rằng anh quen biết ba tôi thì cho rằng có thể ép buộc được tôi
Hà Hiểu Minh tôi lời đã nói ra thì như bát nước đổ đi vĩnh viễn không bao giờ lấy lại được.”
Lâm Phàm mỉm cười nói: “Cậu nói thử xem, cậu ở vị trí thứ mấy trong lòng ba mình?”
Hà Hiểu Minh nhìn Lâm Phàm: “Rốt cuộc anh muốn làm gì
Tôi nói cho anh biết, trong lòng ông ấy tôi chỉ là một kẻ vô dụng, cả ngày chơi bời lêu lỏng không có việc gì làm
Ông ấy luôn đặt bản thân lên vị trí hàng đầu, mà tôi chỉ là một kẻ vô dụng có cũng như không, tùy ý mà đánh chửi tôi như đồ vật mà thôi, tôi.…”
Lâm Phàm xua tay: “Bây giờ tôi kêu ba cậu tới đây thì sao?”
Hà Hiểu Minh cười khẩy: “Tôi thấy anh đừng gọi làm gì nữa, nếu là vì chuyện của tôi thì ông ấy nhất định sẽ không tới đâu.”
“Ông ta sẽ đến.” Lâm Phàm cười nói