“Tự tin vậy sao.” Hà Hiểu Minh liếc nhìn Lâm Phàm: “Tôi nói cho anh biết
Ông ấy mỗi ngày đều đi ngủ lúc chín giờ, cho dù là chuyện lớn như thế nào đi chăng nữa, ông ấy cũng sẽ giải quyết chúng vào ngày mai, chứ đừng nói đến chuyện của tôi.”
Lâm Phàm lắc đầu: “Ông ấy sẽ đến, bởi vì ba cậu sợ tôi, tôi bảo ông ấy đến ông ấy nhất định sẽ đến.”
Hà Hiểu Minh mặc dù có mâu thuẫn với ba, nhưng khi nghe được những lời tên này nói, trong lòng cậu ta vô cùng giận dữ, cảm giác như người này đang sỉ nhục ba của mình
Lâm Phàm gọi điện thoại, bên trong truyền đến giọng nói mà Hà Hiểu Minh đã rất quen thuộc
“Hà tổng, hiện tại tôi đang ở cầu Thất Thải, ông mau đến cuối cầu tìm tôi, tôi ở đó đợi ông.” Lâm Phàm nói xong lập tức cúp điện thoại, sau đó nhìn Hà Hiểu Minh: “Nào, theo tôi đến cuối cầu.”
“Tôi không đi.” Hà Hiểu Minh hét lên
Đột nhiên, Lâm Phàm khoác một tay lên vai Hà Hiểu Minh, nhất thời khiến Hà Hiểu Minh mất hết sức lực để chống cự, tiếp đó ngoan ngoãn đi theo Lâm Phàm về phía đuôi cầu
Có một chiếc xe đang đậu ở đó
Hà Hiểu Minh không hề tin người này là tình cờ gặp được cậu ta, không rõ tên này rốt cuộc là muốn làm gì
Chẳng lẽ là chạy tới đây để dạy dỗ mình sao
Thật lố bịch
“Con mẹ nó, rốt anh đang cố làm cái quái gì vậy
Tôi nói cho anh biết, tôi không phải một kẻ hèn nhát
Anh đừng tưởng rằng anh tốt đẹp gì, mấy cái thủ đoạn của anh là vô dụng đối với tôi rồi.” Hà Hiểu Minh quát
Lâm Phàm mặc kệ tên nhóc này, hắn quay lại cốp xe lấy ra một sợi dây thừng, sau đó đi tới trước mặt Hà Hiểu Minh: “Cậu xem sợi dây này có chắc không
Cậu có thể cắt đứt nó không?”
Bờ vai Hà Hiểu Minh run lên: “Anh thật là hài hước đấy, có phải anh muốn nói đạo lý với tôi không
Có phải là anh muốn nói ‘tôi và ba tôi như hai con châu chấu trên một sợi dây thừng’ nên đoàn kết tương thân tương ái, tương trợ yêu thương lẫn nhau
Hay là ‘đoàn kết chính là sức mạnh’ tôi là người đã làm phá vỡ đúng không?Thật nực cười, bây giờ là thời đại nào rồi mà anh còn nói với tôi mấy cái thứ này, mấy cái quan niệm ấy đã lỗi thời quá rồi…”
“Tôi cũng không có chuẩn bị nói cho cậu những thứ này.” Lâm Phàm mỉm cười, kéo thử sợi dây thừng trong tay, sau đó nhìn Hà Hiểu Minh nói: “Tôi cho cậu biết, đợi lát nữa cậu đừng hòng giãy dụa, chỉ dựa vào vóc dáng nhỏ bé của cậu càng giãy dụa thì sẽ càng không ra được đâu.”
Hà Hiểu Minh kinh hãi biến sắc: “Anh muốn làm gì?”
Lâm Phàm rất điềm nhiên: “Trói cậu lại.”
“Mẹ nó…” Hà Hiểu Minh làm sao có thể để cho Lâm Phàm được toại nguyện, cậu ta điên cuồng giãy dụa, nhưng ở trong tay Lâm Phàm, Hà Hiểu Minh giống như một con gà con, phen này giãy dụa cũng chỉ là vô ích mà thôi
“Cứu mạng..
Cứu mạng…”
Hà Hiểu Minh hét to
Nhưng giờ này có rất ít người qua lại, còn chưa la hét được bao lâu thì miệng Hà Hiểu Minh trực tiếp bị một vật gì đó chặn lại
Cậu ta chỉ có thể phát ra thanh âm ‘ư ư’ sau đó thì bị Lâm Phàm giấu ở phía sau cầu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, đợi lát nữa ba cậu sẽ tới.” Lâm Phàm nói
Hà Hiểu Minh giãy dụa, dây thừng trên người bị trói quá chắc, cậu ta không biết tại sao tên này lại có thể khỏe như vậy, chính mình hoàn toàn không thể nào chống cự lại được, chỉ có thể ngoan ngoãn bị tên này trói gô lại
Nhìn sợi dây thừng trên người, cậu ta đột nhiên cảm thấy xấu hổ, sao lại trói mình thành cái dạng này
Không mất quá nhiều thời gian
Hà Hiểu Minh còn đang giãy giụa thì Lâm Phàm nói: “Đừng vùng vẫy nữa, ba của cậu tới rồi.”
Đột nhiên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thật yên tĩnh
E rằng Hà Hiểu Minh cũng sợ ba sẽ tìm thấy mình ở đây
“Lâm đại sư.” Giọng Hà Thừa Hàn từ đằng xa truyền đến
Lâm Phàm: “Hà tổng, ngồi bên này đi.”
Hà Thừa Hàn: “Lâm đại sư, chuyện của con trai tôi lúc sáng nay xin anh đừng để ở trong lòng, nó vẫn còn là một đứa trẻ không biết lễ phép.”
Lâm Phàm xua tay: “Không cần xin lỗi, chuyện này tôi đã quên rồi
Hôm nay tôi gọi ông tới đây là muốn nói cho ông biết một chuyện, nhưng ông phải chuẩn bị tinh thần.”
Hà Hiểu Minh trốn ở đó im lặng lắng nghe, giờ phút này cậu ta gần như bất động
Hiện tại cậu ta muốn biết Lâm đại sư rốt cuộc muốn làm gì, ngược lại muốn xem tên này biểu diễn như thế nào
Hà Thừa Hàn sửng sốt: “Lâm đại sư, có chuyện gì vậy?”
Giọng điệu của ông ta có chút lo lắng, như thể sẽ xảy ra chuyện gì đó
Lâm Phàm hít sâu một hơi nói: “Hôm nay, lúc sáng khi nhìn thấy con trai ông, tôi đã nhìn tướng mạo cho nó, nó nhất định sẽ gặp tai kiếp.”
Bịch
Hà Thừa Hàn sững sờ trợn tròn mắt, dường như là chưa kịp phản ứng lại: “Lâm đại sư
Cậu nói cái gì
Con tôi sẽ phải gặp tai kiếp sao?”
Lâm Phàm gật đầu: “Ừm, ông có tin tôi không?”
“Tin.” Hà Thừa Hàn lập tức gật đầu
Hà Hiểu Minh đang bị trói trong lòng cười thầm, tin tức này đối với cậu ta mà nói chính là một tin tốt, bản thân mình sắp gặp tai kiếp nhưng người vui vẻ nhất lúc này có lẽ chính là ông ta
Cuối cùng thì cũng có thể bỏ được cái gánh nặng này, sau này cũng không cần phải phiền lòng nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]