[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Đây có thể nói là cửu tử nhất sinh, cơ hội sống sót rất ít.” Lâm Phàm nói
Mà đối với Hà Thừa Hàn lúc này mà nói, đây thực sự là một sự kiện đả kích rất lớn
Đúng lúc này, không chỉ Lâm Phàm ngây cả người mà ngay cả Hà Hiểu Minh cũng ngẩn cả ra
Hà Thừa Hàn bỗng quỳ trên mặt đất nói: “Lâm đại sư, anh có thể cứu Hiểu Minh mà, tôi chỉ có một đứa con trai duy nhất
Nó còn nhỏ như vậy, không thể cứ như vậy mà mất đi được.”
Lâm Phàm ngửa đầu lên trời nói: “Hà tổng, có đôi khi phải nghĩ thoáng đi một chút, chuyện sống chết là do trời định, không thể nào thay đổi được, sợ rằng ông chắc hẳn rất thất vọng về thằng nhóc đó.”
Hà Hiểu Minh im lặng cúi đầu chờ đợi, trong lòng thầm cười lạnh: “Cũng đúng, ông ta quỳ xuống để mong người khác cứu mình, chẳng qua chính là muốn đề cao bản thân, diễn cho người ta thấy ông ta rất quan tâm đến mình
Còn những cái khác, điều là do mình không có chí tiến thủ làm ra.”
Sau đó, cậu ta tiếp tục lắng nghe, muốn xem thử ông ấy đến cuối cùng là sẽ nói những gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hà Thừa Hàn gật đầu đáp: “Đúng, thằng nhóc đó làm cho tôi rất thất vọng, nhưng tất cả những chuyện này tôi không thể trách nó được, tất cả đều là lỗi tại tôi
Mẹ nó mất sớm, chuyện này tôi có phần trách nhiệm, về sau tôi càng thêm quan tâm đến nó, chỉ cần là thứ con muốn, bất kể là khó khăn hay tốn kém mấy đi chăng nữa tôi cũng đều đáp ứng cho nó
Lúc thằng nhóc còn học tiểu học, tôi vẫn rất tự hào về nó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mãi cho đến khi lên trung học, tôi thấy thằng nhóc này cũng đã lớn có lẽ nó cũng có thể nhìn ra
Khi đó tôi vẫn còn trẻ, tôi đã gặp được người phụ nữ khác phù hợp với mình, tôi muốn tìm cho nó một người mẹ
Nhưng tôi không ngờ rằng hành động này của tôi đã khiến thằng nhóc này thay đổi hoàn toàn, tôi đã không căn nhắc đến cảm xúc của nó làm cho nó bất mãn
Từ đó về sau thằng nhóc biến thành trầm mặc ít nói, mãi cho đến tận bây giờ.”
“Nhưng cho dù nó có thay đổi như thế nào, cũng không thể thay đổi được tình yêu mà tôi dành cho nó.”
Lâm Phàm: “Ông vì thằng bé đó mà từ bỏ hạnh phúc của bản thân, theo tôi thấy là không đáng.”
Hà Thừa Hàn lắc đầu: “Không, Lâm đại sư, anh không có con nên anh không hiểu được đâu
Thằng nhóc là duy nhất của tôi, sau đó tôi biết nó không thích cho nên tôi đã chia tay với người phụ nữ đó
Tôi không muốn vì hạnh phúc của riêng mình mà để cho nó không vui, tôi đã nợ thằng nhóc này quá nhiều rồi.”
“Trước kia, tôi liều mạng làm việc, chăm chỉ kiếm tiền, chỉ để mang đến cho nó những điều kiện vật chất tốt nhất, để nó không lo không nghĩ
Thế nhưng bây giờ tôi mới hiểu, những thứ mà thằng nhóc này thiếu thốn không phải những thứ đó, mà là mong muốn được quan tâm nhiều hơn.”
Lâm Phàm cảm thán một tiếng: “Ôi, đáng tiếc là bây giờ thằng nhóc đó có rất nhiều điều phàn nàn về ông.”
Hà Thừa Hàn nói: “Lâm đại sư những thứ này đều không quan trọng, tôi cầu xin cậu hãy cứu nó, cho dù tôi phải đổi lấy tính mạng thì tôi cũng không hối tiếc, cho dù nó ghi hận tôi cả đời, chỉ cần bản thân nó sống thật tốt thì tôi đây cũng mãn nguyện.”
Hà Hiểu Minh trốn ở đó hai mắt mở to ngạc nhiên, cậu ta không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy
Cậu ta không dám tin những lời này đều được phát ra từ miệng của ba mình
Đã từng có lúc, từng câu lại từng chữ, những lời ác ý truyền vào tai cậu ta
“Mày cút đi cho tao, tao coi như tao chưa từng có đứa con trai nào như mày.”
“Mày thật sự làm tao quá thất vọng.”
“Tao năm đó làm sao có thể sinh ra loại nghiệt chủng này như mày.”
“Mày nhìn xem bây giờ mày đã bao nhiêu tuổi rồi
Khi tao bằng tuổi mày, tao đã vì sự nghiệp của mình mà nỗ lực như thế, còn bây giờ mày chỉ là một thứ phế vật.”
.....
Nhưng giờ đây, Hà Hiểu Minh đột nhiên phát hiện tất cả những điều này dường như đã khác
Lâm Phàm miễn cưỡng gật đầu nói: “Hà tổng, tôi và ong cũng là bằng hữu
Nếu ông đã nói như vậy thì tôi sẽ chỉ cho ông một cách
Cách nơi này một trăm dặm có một ngôi chùa
Ông đến đó lễ Phật một ngày, lấy bản thân vì thằng nhóc đó mà ngăn kiếp nạn lần này
Về phần sau này nếu phát sinh chuyện gì trên người ông thì tôi thật không biết, chỉ có thể xem vận may của ông thôi.”
Hà tổng ngẩng đầu đáp: “Chỉ cần tôi làm như vậy, con trai tôi sẽ không có việc gì đúng không?”
Lâm Phàm gật đầu: “Ít ra đây cũng là hy vọng cuối cùng.”
”Tôi hiểu rồi....”
.....
Cuối cùng, Hà tổng rời đi
Khi Lâm Phàm bật đèn điện thoại di động lên, chiếu vào mặt Hà Hiểu Minh
Chỉ thấy cậu ta đang cúi đầu, nước mắt rơi đầy mặt, như thể cậu ta không nghĩ tới là mọi chuyện lại thành như vậy
Lâm Phàm cởi trói cho Hà Hiểu Minh, đồng thời hắn cũng tò mò về cách trói người rất cao siêu của mình, không biết mình đã trói cậu ta lại như thế nào
Sau khi cởi trói, Lâm Phàm nhìn Hà Hiểu Minh, không nói gì trực tiếp quay người rời đi