Lâm Phàm mỉm cười, dựa lưng vào ghế: “Anh là người ở nơi khác đến, không biết tôi cũng là chuyện bình thường.” Sau đó hắn lại bấm ngón tay nói: “Hôm nay coi như vận khí của anh tốt mới gặp được tôi, để tôi chỉ điểm cho anh một hai câu, cũng coi như đây là vận mệnh của anh.”
“Hôn nhân của anh không tốt lắm nên mau chóng trở về thủ đô đi, có thể tranh thủ được chút thì may ra còn cơ hội.” Lâm Phàm nói
Trâu thiếu gia cười đáp: “Anh nói như vậy là có ý gì
Ngay cả bạn gái tôi cũng không có mà anh lại nói điều này.”
“Ha ha, tôi không nói anh có bạn gái, nhưng người ép anh đến Thượng Hải hẳn là người có quan hệ tốt với anh, gần đây anh với người có nhân duyên này có chút mâu thuẫn, thế nhưng cũng không yên ổn đâu nha.” Lâm Phàm nói
“Người đã ép tôi đến Thượng Hải?” Trâu thiếu gia không hiểu, anh ta suy nghĩ một hồi rồi nghĩ tới người ép mình đến đây chẳng phải là cô ấy sao
Sau đó sắc mặt anh ta thay đổi: “Anh rốt cuộc là ai
Làm thế nào lại biết điều này.”
Lúc này anh ta không thể không đề cao cảnh giác, đối phương dường như đã biết rất nhiều về mình, nhưng bản thân lại không biết đối phương là ai
“Thiếu gia.” Lúc này Lý Dương Quân đã tới, ông ta ngồi trong xe đợi rất lâu cũng không thấy thiếu gia quay lại, trong lòng có chút lo lắng
Lúc đến cửa hàng, ông ta nhìn thấy thiếu gia cùng người trước mặt nói chuyện, không khỏi có chút khó hiểu
Ông ta không biết thiếu gia cùng người kia đang nói chuyện gì nhưng nhìn dáng vẻ thiếu gia có chút vấn đề
Trâu thiếu gia cũng không nói gì với Lý Dương Quân mà đưa tay đập lên bàn, nói với một giọng hùng hồn: “Anh là ai
Tại sao biết những chuyện này?”
Lâm Phàm đáp: “Vị thiếu gia này, xin hãy bình tĩnh chớ nóng vội
Chẳng phải tôi đã nói với anh rằng ngoài việc bán bánh, tôi còn là một thầy bói sao
Xem giùm anh một chút cũng không phải là việc gì quá khó.”
Lý Dương Quân ở một bên nói: “Thiếu gia, người này đúng là thầy bói, tôi nghe người ta nói anh ta xem rất chính xác.”
Trâu thiếu gia gật đầu một cái, nhưng trong lòng vẫn nghĩ mãi mà không ra, rốt cuộc chuyện gì xảy ra
Bởi vì anh ta thấy chuyện này rất không thực tế, nhưng đối phương lại nói với anh bằng vẻ mặt điềm tĩnh đến khó hiểu
Mặc dù là người trong cuộc nhưng anh ta không biết chuyện gì xảy ra, vì vậy cảm thấy rất tò mò
“Những lời anh vừa nói rốt cuộc là có ý gì?” Trâu thiếu gia vội vàng hỏi lại
Lâm Phàm nhấp một ngụm trà: “Nào, ngồi xuống rồi từ từ nói, U Lan rót trà…”
Trâu thiếu gia hoài nghi nhưng cuối cùng cũng ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó, Ngô U Lan rót một chén trà mang tới, Trâu thiếu gia gật đầu tỏ ý cảm tạ
Mặc dù Ngô U Lan dáng vẻ xinh đẹp nhưng anh ta cũng chỉ đưa mắt nhìn một lần, vì toàn bộ tâm trí anh ta bây giờ đang ở chỗ Lâm Phàm rồi
Lý Dương Quân đứng ở một bên không xen vào, ông ta ở Thượng Hải đương nhiên biết Lâm đại sư bán bánh là ai và còn nghe nói xem bói rất chính xác
Nhưng trong xã hội này, mê tín dị đoan không lan truyền rộng rãi, hơn nữa Lâm đại sư cũng đang áp chế việc này
Mặc dù mọi người đều nghe thấy nhưng họ không chú ý đến nó
Dù sao trên mạng cũng có nhiều tin phóng đại, nên với nhiều người họ chỉ xem như trò náo nhiệt mà thôi, vì không phải người trong cuộc nên sẽ không tin
“Những lời anh vừa nói rốt cuộc là có ý gì?” Trâu thiếu gia lại hỏi
Lâm Phàm cười đáp: “Xin hãy gọi tôi là Lâm đại sư.”
Trâu thiếu gia sững sờ, tình huống này có chút thay đổi, bây giờ dường như là mình đang bị áp chế, có điều anh ta cũng thật sự rất muốn biết là chuyện gì xảy ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Anh ta vốn không tin mấy trò bói toán này, nhưng Lý Dương Quân đã nói như vậy trong lòng cũng có chút lung lay
Điền Thần Côn nhìn Lâm Phàm rồi cười thầm trong lòng, ông ta biết rằng chỉ cần Lâm Phàm lừa thì anh ta sẽ không thể thoát ra được, mà không đúng, không phải lừa gạt, đây là tài năng, không phải là giả tạo
Lâm Phàm hai tay chống ở trên bàn, nghiêng người về phía trước rồi nhìn chằm chằm Trâu thiếu gia: “Bây giờ anh muốn tôi nói cho anh biết, thế nhưng tôi hỏi anh một câu, anh có tin tôi không?”
Trâu thiếu gia nhìn Lâm Phàm: “Anh nói trước đi, tôi đang cân nhắc có thể tin tưởng anh hay không.”
Lâm Phàm lắc đầu: “Vậy thôi đi, tôi chỉ nói cho những người tin tưởng tôi, nếu anh không tin tôi, thì hãy đi đi.”
Lý Dương Quân kiến thức rộng rãi, từng thấy rất nhiều chuyện kỳ lạ, sau đó ghé vào tai Trâu thiếu gia nói: “Có một số chuyện vẫn có thể tin được, ít nhất người trước mắt này xác thực rất nổi tiếng, còn có nhiều chuyện thật sự là đã xảy ra.”
Lý Dương Quân đã tìm hiểu rất rõ, trong lòng cũng khá tin tưởng người thầy bói này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bởi vì ông ta đã vô tình điều tra được và thực sự có rất nhiều điều không thể giải thích rõ ràng
Ông ta cũng đã từng muốn nhờ đối phương xem bói cho mình, nhưng về sau người này mỗi sáng chỉ bán bánh kếp, không còn đích thân xem bói nữa, cho nên ông ta cũng dẹp đi ý nghĩ này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trâu thiếu gia gật đầu, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm: “Lâm đại sư, tôi tin.”