Lâm Phàm mỉm cười và nói: “Được rồi, tôi chỉ nói với anh một điều, nếu anh thực sự tin điều đó thì có thể nghe theo, còn nếu không thì cũng không thể trách tôi, tôi đã nhắc nhở anh rồi.”
“Anh đừng ở lại Thượng Hải ba tháng nữa, mau trở về thủ đồ đi nếu không sẽ có người cướp nhân duyên của anh đấy.” Lâm Phàm chỉ nói như vậy rồi nhìn Trâu thiếu gia nở nụ cười
Trâu thiếu gia khó hiểu: “Chỉ vậy thôi sao?”
Lâm Phàm gật đầu: “Ừm, vậy thôi.”
Không đúng, đợi đã…
Lúc này Trâu thiếu gia mới chợt hiểu ra, sao tên này lại biết mình định ở lại Thượng Hải ba tháng để ẩn mình
Trâu thiếu gia đứng dậy, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm: “Được, tôi tin tưởng anh, Trâu Thiên Phúc này không phải kẻ không biết hồi đáp, chỉ cần anh nói đúng thì coi như tôi nợ anh một ân tình.”
Lâm Phàm mỉm cười: “Xem bói đưa tiền, tiền thì tùy tâm, còn ân thì thôi.”
Trâu thiếu gia sửng sốt, sau đó nở nụ cười, đây là lần đầu tiên anh ta nghe có người không nhận ân tình của mình
…
Sau khi Trâu thiếu gia rời đi, Lâm Phàm không khỏi thở phào nhẹ nhõm
Điền Thần Côn đi tới: “Sao hôm nay cậu lại tốt bụng vậy, còn giúp anh ta xem một quẻ.”
Lâm Phàm nhìn Điền Thần Côn sau đó quay sang nhìn Ngô Thiên Hà: “Ông có nhìn ra điều gì không?”
Ngô Thiên Hà gật đầu: “Tôi biết cha mẹ của người này, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy anh ta lại cảm thấy anh ta có chút liên quan đến cậu, quẻ này có chút kỳ lạ.”
Trong lòng Lâm Phàm thở dài, lần đầu hắn nhìn thấy Trâu thiếu gia hắn cũng cảm thấy không được tốt lắm
Dựa theo dấu hiệu bình thường, người này sẽ ở lại Thượng Hải ba tháng, trong ba tháng này anh ta sẽ gặp rất nhiều phiền phức mà những phiền phức này đều có liên quan đến hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vì vậy sau khi phát hiện ra tình huống như vậy Lâm Phàm đã lập tức để anh ta đi xa
Có mất ắt sẽ có được
Nếu người này ở lại Thượng Hải nhất định sẽ qua lại với hắn, nhưng nhân duyên của anh ta ở thủ đô xa xôi sẽ gặp vấn đề
Bây giờ lừa anh ta rời đi, nhân duyên cũng sẽ được bảo đảm, bản thân cũng sẽ không gặp lại anh ta, coi như tránh được phiền phức
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng nhìn tướng mạo người này lại là quý nhân của hắn
Nhưng đối với Lâm Phàm thì cần gì quý nhân
Chỉ có hắn là quý nhân của người khác chứ không cần ai là quý nhân của mình
Đây gọi là gì
Đây gọi là nghịch thiên cải mệnh đó nha
Bên trong xe
“Thiếu gia, cậu thật sự trở về sao?” Lý Dương Quân hỏi
Trâu thiếu gia bị Lâm Phàm làm cho phân tâm: “Lý thúc, ông nói anh ta thật sự bói rất chuẩn sao?”
Lý Dương Quân cười nói: “Thiếu gia, cậu tin thì có tác dụng, không tin thì không có tác dụng nên cũng đừng quá quan trọng.”
“Không, cứ nói cho tôi biết, nếu là ông thì ông có tin hay không?” Trâu thiếu gia hỏi
Lý Dương Quân lập tức nghiêm túc: “Tôi tin, tôi đã điều tra qua, chỉ cần hắn tính toán thì cơ bản đều chính xác, thậm chí có một số chuyện nếu biết chỉ sợ không dám tin.”
Trâu thiếu gia sửng sốt: “Đặt vé cho tôi về thủ đô.”
Trong lòng Lý Dương Quân vẫn tin tưởng Lâm đại sư, bởi vì cũng không có gì phải lo lắng, tiếp đó sai người đặt vé cho thiếu gia
Thật không ngờ thiếu gia vừa tới Thượng Hải đã phải quay về, nhưng mà đối với kết quả quẻ bói kia ông ta cũng hiểu rõ nên tán thành việc thiếu gia quay về, nếu không đến lúc đó lại hối hận không kịp
Bên ngoài dòng xe vẫn đang chạy qua
Trâu thiếu gia nhìn dòng người bên ngoài mà mặt không chút biểu cảm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Thượng Hải, Lâm đại sư, tôi nhất định sẽ trở lại.”
…
Trong tiệm
Ngô Thiên Hà nhìn Lâm đại sư: “Cậu có tính ra được thân phận của anh ta không?”
Lâm Phàm gật đầu: “Tính ra rồi, thân phận rất cao quý, dường như một tay che trời.”
Ngô Thiên Hà lặng lẽ mỉm cười: “Phần đời còn lại thì sao?”
“Đời này...” Lâm Phàm đang muốn nói điều gì đó lại đột nhiên dừng lại, sau đó hắn cười nói: “Sao lại để tâm đến anh ta vậy?”
Ngô Thiên Hà cũng không giấu diếm gì: “Cha anh ta đã từng có ân với tôi, với địa vị bây giờ thì cũng không cần tôi báo đáp, nhưng như vậy thì thật không phải lẽ
Cho nên nếu có chuyện gì có thể giúp được thì tôi sẽ giúp, coi như là trả ơn.”
Lâm Phàm cười nói: “Đừng nói vậy, vận mệnh là do trời định, thăng trầm cuộc sống thì ai chẳng phải trải qua, tôi nghĩ ân tình lần này ông không trả được rồi.”
“Vậy thì tốt
Không trả so với trả thì còn tốt hơn nhiều.” Ngô Thiên Hà cười nói, sau đó không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa, bởi vì ông ta biết năng lực bói toán của mình không bằng Lâm Phàm
Điền Thần Côn ở một bên hét lên: “Nào, nào, tới đây cùng chơi đi, lần này tôi nhất định sẽ đánh thật tốt.”
Lâm Phàm liếc nhìn: “Ông tự mình chơi với máy đi, tôi không thể mang theo ông được nữa.”
Ngô U Lan nhìn họ rồi cười, trình độ của Điền Thần Côn đúng là rất kém
Buổi tối
Hà Hiểu Minh đứng bên ngoài nhà rất lâu, sau khi đi đến phố Vân Lý xong , thì lại đến chùa, khi thấy cha mình vẫn còn quỳ ở đó, cậu ta muốn xông lên, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được
Đứng trước nhà cậu ta suy nghĩ quay về cũng không biết nên đối mặt với cha như thế nào, nghĩ lại những lời cha nói trước đây, cậu ta cảm thấy mình thật sự quá đáng