Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 527: Giải vô địch điền kinh quốc tế




Sắc mặt Ngô Vân Cương nghiêm túc: “Tiếc là trước đây khi cậu nhắc nhở chuyện của Tôn Liên Dân, ông ấy không thèm để ý đến
Lần này tôi đến đây thật ra vì tình nghĩa bạn bè, không thể bỏ mặc không quan tâm
Tôi biết ông ấy có hối hận cũng đã muộn.”
Lâm Phàm phất tay: “Tôi không quan tâm ông ta có hối hận hay không, Ngô tổng đã lặn lội đến Thượng Hải, tôi cũng không thể để ông đi tốn công vô ích
Tôi chỉ nói một câu, nên bồi thường thế nào thì phải bồi thường thế ấy, hợp tác cho đàng hoàng, đừng nghĩ lấp liếm trốn tránh
Có vậy thì mới có một cơ hội sống.”
“Hả?” Ngô Vân Cương ngẩn người, sau đó nhìn Lạc Đan: “Đại sư, nếu cái này bồi thường đúng thì ông ấy phải phá sản mất.”
Lâm Phàm cười lắc đầu: “Tôi đã xem tướng mạo ông ta, chỉ có cách này ông ta mới có hi vọng thoát khỏi
Ông chỉ cần thuật lại lời của tôi cho ông ta là được, ông ta sẽ phải tự mình quyết định chi tiết cụ thể phải làm thế nào
Ông ta có nghe hay không thì tùy, riêng ông đã làm trọn tình vẹn nghĩa bạn bè với ông ta rồi, đừng nên can thiệp quá sâu vào đấy.”
Ngô Vân Cương trầm tư một hồi, sau đó gật đầu: “Đành phải vậy thôi
Tôi không ngờ sự việc này lại bại lộ
Đúng là tích lũy nghiệp chướng.”
“Thiện ác rồi cũng sẽ có báo đáp
Thiên đạo có luân hồi, không tin cứ nhìn lên trời, lưới trời sẽ không bỏ sót một ai
Trước đó đã tích lũy thì bây giờ đến lúc phải trả lại thôi.”
Lâm Phàm nói: “Ngô tổng, ông đừng tham gia chuyện này cũng đừng để bản thân mình dính líu vào đó.”
“Ừ, tôi biết chuyện này chứ, chỉ là niệm tình bạn bè đã lâu tôi không thể thấy chết không cứu
Tại đây tôi thay mặt ông ấy xin lỗi Lâm đại sư về chuyện trước kia, hi vọng đại sư đừng chấp nhất ông ấy.” Gương mặt Ngô Vân Cương nghiêm túc, nặng nề nói
Dù chuyện này không phải chuyện của mình, dù Tôn Liên Dân là hạng người thế nào nhưng ông ấy cũng là bạn thân của ông
Ông biết Lâm đại sư nói đúng, Tôn Liên Dân là người không từ thủ đoạn đối với đối tác, nhưng nhiều năm qua có lẽ ông là người duy nhất được Tôn Liên Dân đối xử chân thành
Cho dù một người có thể xấu xa đến đâu, chắc chắn cũng sẽ thật lòng đối xử với một ai đấy

Rời khỏi phố Vân Lý
Ngô Vân Cương bấm điện thoại: “Liên Dân, tôi đã hỏi thăm rồi
Đại sư nói, phải bồi thường thế nào thì ông nên bồi thường như thế, phối hợp cho đàng hoàng, đừng nghĩ chuyện luồn lách nữa.”
Trong điện thoại, Tôn Liên Dân trầm ngâm, thật lâu không đáp: “Anh Ngô, tôi… tôi không thể.”
“Ông nói sao
Liên Dân à, ông nghe lời tôi đi
Đại sư sẽ không gạt ông đâu
Chỉ cần ông phối hợp đàng hoàng sẽ có khả năng thoát nạn.” Ngô Vân Cương cố gắng thuyết phục, đã đến nước này ông không nghĩ đến Tôn Liên Dân còn muốn chống cự, chuyện này không phải chỉ tranh cãi đôi co là có thể giải quyết xong
Vô số chứng cứ đã bày ra đó, làm gì còn cách nào khác
Tôn Liên Dân nói: “Chắc chắn tôi sẽ không phá sản được đâu
Không phải họ có chứng cứ à
Tôi sẽ mời luật sư đắt tiền nhất, nhất định tôi sẽ thắng vụ kiện này.”
Ngô Vân Cương cạn lời, ông không biết phải nói gì nữa, đúng là Tôn Liên Dân chết cũng không chừa mà

Trong phố Vân Lý
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Phàm mỉm cười, trên cơ bản chuyện của Tôn Liên Dân đã có kết quả, hắn thấy nếu Tôn Liên Dân nghe hắn có thể tìm được đường sống trong cái chết, ngược lại còn không nghe thì xem như toang
“Lâm đại sư…”
Đúng lúc này, phóng viên Sở Uyên lại đến tiệm
“Phóng viên Sở, sao lại hôm nay rảnh rỗi ghé đây vậy?” Lâm Phàm cười nói
Sở Uyên rất tò mò về Lâm Phàm, ngay cả mục thông tin cá nhân trên internet cũng do Sở Uyên tạo nên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sở Uyên đặt mấy tấm vé để trên bàn: “Lâm đại sư, đây là vé vào cửa xem trận đấu vô địch thế giới tại Thượng Hải, tôi muốn mời mọi người đi xem.”
Sở Uyên đang mong có cơ hội tiếp xúc với nhóm người Lâm đại sư, do vậy khi lấy được mấy tấm vé này, người đầu tiên anh nghĩ đến là Lâm đại sư
Lâm Phàm nhìn mấy tấm vé trên bàn: “Thi đấu gì thế?”
Sở Uyên đáp: “Đây là cuộc thi điền kinh, cuộc thi này mời các nhà vô địch thế giới tại các nước đến tranh tài, rất kịch liệt
Tôi nghĩ nếu nhóm Lâm đại sư có hứng thú có thể đi xem chơi cho biết
Quán quân thế giới duy nhất của nước chúng ta cũng sẽ tham dự.”
“Thật à?” Thật ra Lâm Phàm không hào hứng mấy nhưng nghĩ đến kỹ năng mình lấy được và còn cái nhiệm vụ kia nữa, hắn cũng có thể ra sức đó nha
Nếu mình có thể trở thành vận động viên thì hay biết mấy, vậy thì nhiệm vụ có thể hoàn thành rồi
Sao mà được
Hoàn toàn không có một tia hy vọng nào
Những vận động viên đó ai mà không phải huấn luyện lâu năm, qua nhiều kỳ tuyển chọn, tranh tài khốc liệt mới có thể tham gia thi đấu
Với tình huống của hắn hiện nay muốn trở thành vận động viên rõ là người si nói mộng
Điền Thần Côn ngó nghiêng, cảm thấy hứng thú với việc này: “Cả đời tôi còn chưa xem thi đấu bao giờ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hay là chúng ta đi xem thử đi?”
Lâm Phàm vô cùng hời hợt: “Mọi người thì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.