Lúc này, đám cư dân đang xếp hàng bắt đầu hóng hớt bàn tán: “Lâm đại sư, mau cứu người, chúng tôi đợi ăn sau cũng được.”
“Người bây giờ thật là, sao lại nghĩ không thông thế nhỉ
Cuộc đời này có gì không thể vượt qua được chứ?”
Lâm Phàm không do dự: “Được, tôi làm trước một phần bánh kếp, anh dẫn tôi qua đó đi
Quan trọng nhất là phải cứu được anh ta.”
Sau khi chuẩn bị xong một phần bánh kếp, Lưu Hiểu Thiên nắm lấy Lâm Phàm: “Anh đi chung với tôi đi, phòng trường hợp hiện trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Đi” Lâm Phàm đồng ý ngay, không hề do dự
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, trong lúc mạng người quan trọng, hắn sẽ không giả vờ làm bộ làm tịch
Lên xe cảnh sát
Một vài cư dân thành thị cũng lái xe đuổi theo
Triệu Chung Dương vung tay: “Mau, chúng ta cũng đi theo xem.”
Cuối cùng trong tiệm chỉ còn một mình Ngô Thiên Hà ở lại trông tiệm
Chỗ cần đến là một khu chung cư nào đó
Dưới lầu hiện tại đã đông nghịt người, các phóng viên đã nhận được tin báo
Xe cảnh sát đến
Một phóng viên: “Bánh kếp của người nhảy lầu đến rồi!”
“Đó là Lâm đại sư, Lâm đại sư đích thân đến hiện trường kìa.”
“Đây là người từng tạo ra kỳ tích đó
Bánh kếp của anh ta khiến bệnh nhân mắc chứng bệnh kén ăn cũng phải thèm thuồng.”
“Thật không
Bệnh nhân mắc bệnh kén ăn còn thèm á
Nổ quá vậy ba.”
“Nổ con khỉ mốc, tôi là người viết bản tin đó nè
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tôi nghe đồn có vị giáo sư y khoa nào đó đang nghiên cứu bánh kếp của Lâm đại sư, nhưng đến nay vẫn chưa nghiên cứu ra được gì cả.”
“Ghê gớm thật…”
Khi Lâm Phàm xuất hiện trước mặt mọi người, phóng viên ùa đến
“Lâm đại sư, xin hỏi anh có ý kiến gì khi người muốn tự sát kia, trước khi đi lại muốn được ăn bánh kếp của anh?”
“Xin hỏi đây có phải là một chiêu quảng cáo của anh không?”
“Đồn trưởng Lưu, anh mời Lâm đại sư theo, có phải anh đang sợ cảnh sát các anh không thể khuyên được kẻ muốn tự sát đó không?”
Lưu Hiểu Thiên khoát tay: “Làm phiền mọi người nhường đường, đây là thời điểm liên quan đến tính mạng, yêu cầu mọi người lùi lại, không được ảnh hưởng chúng tôi thi hành nhiệm vụ.”
Lưu Hiểu Thiên bó tay với những phóng viên này, phóng viên bây giờ chỉ cần tin tức mà không quan tâm đến gì cả
Đôi khi đối với một số trường hợp nguy hiểm, giống như trường hợp hiện tại, không thiếu phóng viên chỉ mong người kia nhảy xuống
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đây là vì tin tức, chuyện không liên quan đến mình, không cảm thấy cắn rứt
Tất nhiên có không ít phóng viên thật lòng quan tâm nhưng so với những phóng viên chỉ biết săn tin kia thì vẫn quá ít
Giống như một việc từng xảy ra trước đây
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau khi một học sinh đi ngang qua công trường bị nhiều người XX, vốn nữ học sinh này không thể chịu nổi áp lực nhưng một số phóng viên vô lương tâm công khai toàn bộ thông tin cá nhân của bên bị hại, cuối cùng dẫn đến tin tức bị lan truyền rộng rãi, nữ học sinh kia không chịu nổi dư luận mà đã tự sát
Những chuyện như vậy rất nhiều, nhiều lắm
May mắn là bây giờ đã có quy định ràng buộc các phóng viên vào khuôn khổ, tất nhiên cho dù như thế cũng không thể chấm dứt hoàn toàn chuyện này
Lâm Phàm ngẩng đầu, thấy trên tầng trên cùng của tòa nhà quả thật có một bóng người, do quá cao nên hắn chỉ thấy thấp thoáng một bóng người ở đó
Trên sân thượng
“Anh đừng xúc động, hãy nắm chặt lan can.” Đám cảnh sát đang đứng bên cạnh khuyên nhủ
Bên dưới đã căng nệm nhưng dù vậy cũng không có hiệu quả mấy
Dù có dùng biện pháp an toàn tốt nhất thì nhảy từ độ cao này xuống chắc chắn cũng sẽ chết
“Bánh kếp tôi muốn đâu rồi?” Cảm xúc của người đàn ông dao động mạnh, nhìn qua khoảng hơn 50 tuổi, theo cảnh sát điều tra ông ta không phải người ở khu này, đồng thời không có con cái, là một người hoàn toàn cô độc
Đám cảnh sát rất bất đắc dĩ với kẻ nhảy lầu này, những người này là khó khuyên nhất vì bọn họ không có gì lưu luyến cả
“Đến đến.” Đám cảnh sát đáp lời
Họ vừa nhận tin từ bộ đàm, đồn trưởng Lưu đang đem bánh kếp lên tới
Lưu Hiểu Thiên cầm bánh kếp ngồi thang máy lên: “Bánh kếp đến rồi, anh xuống trước đã.”
“Không được, anh ném bánh kếp qua đây trước đi, không thì tôi sẽ nhảy xuống đó.”
Sau một hồi đàm phán, Lưu Hiểu Thiên đành chịu phép: “Thôi được, bánh kếp của anh đây.”
“Người ở dưới chuẩn bị xong chưa?” Lưu Hiểu Thiên hỏi
“Sở trưởng, đã chuẩn bị sẵn sàng
Chỉ cần lúc anh ta ăn bánh kếp, mất tập trung là chúng ta có thể hành động.” Cảnh sát đáp
Lưu Hiểu Thiên gật đầu, chuyện này rất ít gặp
Sau khi ném bánh kếp qua, người nọ bắt lấy bánh kếp, hít một hơi thật sâu, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, sau đó cắn một phát
“Đã thật…”
Trong chớp mắt mỹ vị bùng nổ trong khoang miệng ông ta, thật sự cảm giác này không thể diễn tả bằng lời
Đây đúng là mỹ vị nhân gian
Nhân viên cứu hộ dưới lầu chuẩn bị dùng dụng cụ trói chặt đối phương
Nhưng vì độ cao và kiến trúc có vấn đề nên tương đối khó để thực hiện
Lưu Hiểu Thiên thấy cảnh trước mắt, trong lòng nóng như lửa đốt, mau lên
Nếu như đợi đối phương ăn xong bánh kếp, biết đâu sẽ nhảy xuống lầu luôn thì sao
Vào lúc này, một cảnh đáng kinh ngạc xuất hiện