Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 569: Mượn rượu tiêu sầu, sầu lại càng sầu




Tiệc cưới bắt đầu
Người chứng hôn là tổng giám đốc của một doanh nghiệp nào đó ở Thượng Hải tên là Hoàng Chí Cường
Đối với những lễ kết hôn này thì người chứng hôn chính là thể hiện địa vị xã hội và mạng lưới quan hệ của gia đình
Sau khi chứng hôn xong, Hoàng Chí Cường đi tới trước mặt một người đàn ông trung niên: "Vũ lão đệ, tôi còn có hẹn một bàn ở phòng bên, tôi đi trước nhé.”
Vũ Hằng Lượng: “Hoàng tổng, bên đó có ai vậy?”
Hoàng Chí Cường cười nói: “Đều là bạn già cả thôi, phải đi qua một chút.”
Vũ Hằng Lượng gật đầu: "Ông là người chứng hôn, vậy để lát nữa tôi kêu bọn nhỏ qua bên đó kính rượu nha.”
Hoàng Chí Cường: “Được thôi, không sao, có điều đừng để bọn nhỏ nói lung tung, người ở đó tôi cũng không chọc vào được đâu, đều là nhân vật lớn ở Thượng Hải cả đấy
Hơn nữa tôi nói thật với ông, vốn lần này là tôi tới không được, may mà đổi chỗ, cùng chỗ với các người, ông nói xem có trùng hợp hay không.”
Vũ Hằng Lượng: “Đúng vậy, đúng vậy, thế này nhất định phải mang bọn nhỏ qua đó rồi.”
Đối với Vũ Hằng Lượng thì Hoàng Chí Cường đã là nhân vật lớn, bây giờ nghe được bên cạnh còn có nhiều nhân vật lớn hơn thì thật sự quá bất ngờ, mang bọn nhỏ qua đó kính ly rượu là chuyện phải làm

Lúc này, Trương Mộng Quân phát hiện u Bách Kỳ vẫn chưa hồi thần thì chọt Thu Đao Chặt Cá: "Bách Kỳ, cậu sao thế?”
“A!” u Bách Kỳ phản ứng lại, nghi hoặc nhìn Trương Mộng Quân: "Sao vậy?”
“Không có gì, tôi thấy cậu chẳng có tinh thần gì cả, có phải vẫn còn để ý chuyện kia không
Thật ra tôi định nói là chuyện đã qua lâu vậy rồi, đừng nghĩ nữa làm gì.” Trương Mộng Quân nói
Anh ta cũng chỉ là cảm thấy bất đắc dĩ, trước kia anh ta không nói sự thật là vì nếu nói ra thì có cảm giác như đang châm ngòi chia rẽ
Thế nhưng giờ nhìn u Bách Kỳ như vậy thì anh ta thấy mình nên nói những chuyện này ra
Xem ra u Bách Kỳ vẫn còn suy nghĩ nhớ nhung về Lưu Giai Tuệ, trong mắt anh ta như vậy là không đáng, chẳng có giá trị nào cả nên mới muốn nói sự thật ra
Tuy sự thật có thể khiến người ta đau lòng, nhưng ít nhất thì vẫn tốt hơn cái gì cũng không biết
Thu Đao Chặt Cá gật đầu: "Tôi biết rồi, yên tâm đi, tôi không nghĩ nhiều vậy đâu.”
Trương Mộng Quân gật đầu: "Nghĩ thông được là tốt rồi.”
Lúc này, có một bạn học nữ ngồi bên cạnh tò mò hỏi: "Bách Kỳ, giờ cậu làm gì?”
“Chẳng làm gì cả, chỉ làm quan hệ công chúng trên mạng, kiếm sống qua ngày thôi.” Thu Đao Chặt Cá thành thật nói, cái này là sự thật, nói dễ nghe thì là quan hệ công chúng, nói khó nghe thì làm đại tổng quản của đám thủy quân
“À, nghe không tốt lắm nhỉ.” Bạn học nữ nói, sau đó không chú ý tới chuyện này nữa, chỉ cầm di động chụp trên sân khấu
Hiện trường tiệc cưới đã bắt đầu, ngọn đèn bắt đầu tối dần, âm nhạc vang lên, rất nhiều người lấy điện thoại ra quay lại sân khấu
Thu Đao Chặt Cá nhìn cô dâu xinh đẹp trên sân khấu, trong lòng đau đớn từng cơn, nhưng giờ anh ta đã nghĩ thông rồi, trong lòng tuyệt đối không hận mà còn chúc phúc cho bọn họ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Anh ta lấy di động ra, quay lại một đoạn video, ngón tay đặt trên bàn phím một hồi lâu vẫn không biết nên viết cái gì, cuối cùng ngón tay khẽ động
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Trăm năm hạnh phúc.”
Đăng video lên
Lúc này Thu Đao Chặt Cá có thể cảm nhận được các bạn học đang chỉ trỏ mình, tuy không có cười nhạo, nhưng anh ta biết trong lòng bọn họ nhất định là đang cười mình tại sao lại mập đến như thế
Ba trăm cân quả thật là quá mập, nhưng anh ta cũng có cố gắng mà, có điều không giảm được thì trách ai bây giờ
Có trách thì trách thứ gọi là đồ ăn, tại sao lại ăn ngon đến như thế, nếu khó ăn thì mình đã không ăn rồi
Cái nồi này vứt được lắm
Trong bữa tiệc, không khí coi như không tồi, Trương Mộng Quân nâng ly lên: “Cụng ly nào.”
Thu Đao Chặt Cá không biết uống rượu đế nhưng lúc này cũng uống một chút, không uống trong lòng không thoải mái được
Trong lòng khổ sở không có chỗ nào phát tiết, phải mượn rượu tiêu sầu, sầu lại càng sầu, tới nỗi nước mắt cũng rơi xuống
Nếu không phải ánh đèn quá mờ thì sợ là người khác đã nhận ra
Trên sân khấu, hai nhân vật chính đã bước xuống
Vũ Hào Vân: “Mệt chết, kết hôn thật sự quá mệt.”
Vũ Hằng Lượng thúc giục: “Hai đứa mau đi thay quần áo, lát nữa theo cha qua bên cạnh kính rượu.”
“A?” Vũ Hào Vân sửng sốt: "Cha, sao lại gấp như vậy, ít nhất cũng phải cho bọn con nghỉ ngơi một chút đã chứ
Còn có những người thân trong nhà còn chưa kính rượu, mà qua đó trước làm gì ạ.”
Vũ Hằng Lượng nhướng mày: "Cha bảo con đi thì đi thôi, nói nhiều như vậy làm gì?”
Nếu kính rượu trong nhà trước thì nhiều bàn như vậy phải kính tới chừng nào
Chỉ sợ là người ta đi mất từ lâu, cho nên trực tiếp thay quần áo rồi qua bên cạnh kính rượu trước
Sau khi Vũ Hào Vân và Lưu Giai Tuệ thay quần áo xong thì Vũ Hằng Lượng dặn dò: “Hai đứa nhớ kỹ, lát nữa phải khách sáo lễ phép với mấy người trong đó, đừng nói lung tung
Người trong đó toàn là nhân vật lớn ở Thượng Hải, đừng để người ta có ấn tượng không tốt về chúng ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.