Thu Đao Chặt Cá quan sát Lâm Phàm một lúc, trong lòng nhủ thầm đồng thời có hơi hâm mộ, vóc dáng thon gầy không tệ, quan trọng là có bản lĩnh
Nhìn lại mình, cảm thấy chênh lệch như trời và đất
Nhưng anh ta tin tưởng bản thân mình là người có tài, chỉ tiếc thành công đến muộn, bây giờ tuổi còn trẻ nên trời cho gánh chịu gian nan thử thách
Chỉ cần đến thời điểm thích hợp, nhất định anh ta sẽ một bước lên mây, đi đến đỉnh cao cuộc sống
Lâm Phàm cười nói: “Hôm nay thế nào
Có phải cảm thấy mình rất có mặt mũi hay không?”
Thu Đao Chặt Cá: “Anh muốn gì?”
Bây giờ trong lòng Thu Đao Chặt Cá bắt đầu suy đoán lung tung, anh ta luôn tin tưởng vào câu nói ‘khi không mà ân cần, không phải lừa đảo cũng là trộm cắp’, chưa kể thằng lõi này còn cười âm hiểm như vậy chắc chắn là đã gài hàng mình rồi đây
Lâm Phàm chỉ vào Thu Đao Chặt Cá nói: “Tôi thấy anh là một nhân tài, tôi muốn anh phụ trách kỹ thuật an ninh mạng cho tôi, anh thấy thế nào?”
“Phụ trách kỹ thuật An ninh mạng?” Thu Đao Chặt Cá sửng sốt, sau đó hỏi: “Là cái quái gì?”
“Rất đơn giản, sau này ở trên mạng giúp tôi mắng người ta là được.” Lâm Phàm nói
Thu Đao Chặt Cá nhìn Lâm Phàm, thịt mỡ rung rinh: “Thu Đao Chặt Cá tôi là đàn ông đội trời đạp đất, anh nghĩ tôi sẽ giúp anh làm mấy chuyện thương thiên hại lý như vậy hay sao
Kể từ khi Thu Đao Chặt Cá tôi nắm thủy quân mạng trong tay, tôi đã mang trách nhiệm nặng nề trên lưng
Mỗi hành động, mỗi suy nghĩ của tôi đều có thể thay đổi phương hướng internet
Anh muốn Thu Đao Chặt Cá tôi trở thành công cụ chửi mắng của cá nhân anh ư
Anh đừng tưởng bở
Sau khi Thu Đao Chặt Cá tôi gia nhập thủy quân đã từng thề, đời này tôi luôn bảo vệ chính nghĩa.”
“Bách Kỳ, sao cậu đi nhanh thế?” Đúng lúc đó, trong khách sạn có một nhóm người đi ra
Bốn người nhà họ Vũ, cộng thêm mấy bạn học kia, từng khuôn mặt tươi cười rạng rỡ xuất hiện trước mặt Thu Đao Chặt Cá
Vũ Hằng Lượng thấy Lâm Phàm thì hồ hởi bước đến: “Lâm đại sư, đi chung chứ?”
“Đừng khách sáo, có anh ta đưa tôi về được rồi.” Lâm Phàm xua tay, sau đó ném chìa khóa cho Thu Đao Chặt Cá: “Lái xe tôi đến đây!”
Tim Thu Đao Chặt Cá đập mạnh liên hồi, sau đó tươi cười với những người kia, ánh mắt của họ nhìn anh ta toát lên vẻ ngưỡng mộ
Cảm giác này làm cho Thu Đao Chặt Cá thấy mình oách thật sự, sau đó nhận lấy chìa khóa: “Vâng, ông chủ.”
Lâm Phàm hài lòng gật đầu: “Không tệ, năng lực làm việc của Bách Kỳ rất cao, sau này không khó để trở thành cánh tay đắc lực của tôi.”
Vũ Hằng Lượng cười nói: “Bách Kỳ phải làm việc cẩn thận nha, được Lâm đại sư đánh giá cao như vậy không dễ đâu.”
“Dạ, dạ.” Thu Đao Chặt Cá nghiêm túc hẳn lên, anh ta không muốn bị phát hiện
Trương Mộng Quân cười nói: “Tôi biết Bách Kỳ không tầm thường mà.”
Bạn học xung quanh cũng phụ họa: “Đúng vậy.”
Do nhược điểm của mình đang nằm trong bàn tay đối phương nên Thu Đao Chặt Cá bèn cắn răng chịu đựng
Sau đó anh ta thành thật lái xe ra ngoài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Phàm vẫy tay với nhóm người: “Tôi đi trước đây, có dịp gặp lại.”
Vũ Hằng Lượng vô cùng khách sáo, vui vẻ tiễn Lâm Phàm: “Được, được, Lâm đại sư đi thong thả.” Sau đó nói với Thu Đao Chặt Cá: “Bách Kỳ nhớ chăm sóc ông chủ của cháu cẩn thận nha.”
Lâm Phàm lên tiếng: “Cậu ta uống rượu, chắc tôi mới là người phải chăm sóc cậu ta đấy
Xuống xe đi, để tôi lái cho.”
Trước mặt mọi người Thu Đao Chặt Cá đành phải thành thật, không dám phản kháng, thậm chí không dám nói năng lung tung, chỉ sợ bị phát hiện
Sau khi xe rời đi
Vũ Hằng Lượng cảm thán nói: “Sau này Bách Kỳ sẽ càng vươn cao, Lâm đại sư sẽ càng khủng bố hơn nữa.”
Tình cảnh trong căn phòng đó vẫn còn rất mới mẻ với ông ta, nhiều nhân vật máu mặt như vậy mà lại cung kính với một thanh niên như Lâm đại sư, điều này không hề đơn giản
Trong xe
Thu Đao Chặt Cá lên tiếng: “Rất cảm ơn anh về chuyện hôm nay
Hay là thế này, sau này tôi sẽ không mắng anh nữa, chúng ta đường ai nấy đi
Anh đừng gây hấn làm nhục tôi, tôi cũng sẽ không nhiếc móc anh
Anh thấy sao?”
Lâm Phàm: “Tôi thấy không ổn
Vả lại tôi có cảm giác nếu anh đi theo tôi, anh sẽ có nhiều cơ hội phát triển hơn nữa.”
Thu Đao Chặt Cá nhìn Lâm Phàm: “Không phải anh cho rằng hôm nay giúp tôi giữ thể diện là tôi sẽ quỳ rạp xuống chân anh, lấy thân báo đáp đấy chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tôi nhắc lại cho anh nhớ, Thu Đao Chặt Cá tôi không phải là loại người như vậy.”
Lâm Phàm: “Tiền lương năm ngàn.”
Thu Đao Chặt Cá cười: “Lăn lộn trên thế giới mạng, đã nói một là một hai là hai, không bao giờ vì tiền mà làm trái lương tâm.”
Lâm Phàm: “Tám ngàn.”
Thu Đao Chặt Cá: “Anh cho rằng tôi là hạng người sẽ mờ mắt trước sức mạnh đồng tiền à
Tôi nói cho anh biết, tôi không phải hạng người đó
Đời này Thu Đao Chặt Cá tôi là người đầu đội trời chân đạp đất, tôi sẽ ghi tạc ân tình của anh, sau này tôi sẽ không mắng anh nữa.”
Lâm Phàm: “Một vạn, cuối năm được chia hoa hồng
Tôi nói cho anh biết, không phải dễ mà có cơ hội này đâu
Nếu anh còn không biết nắm bắt thì anh sẽ thiệt thòi đó.”
…