Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 595: Bác sĩ chân đất




Phố Vân Lý
Vẻ mặt của Ngô U Lan đầy kinh ngạc hỏi: “Thần Côn, anh ấy nói như thế nào?”
Điền Thần Côn lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa, hắn nói sẽ đi ra ngoài
mười mấy ngày rồi về.”
Triệu Chung Dương: “Sao kỳ vậy
Sao muốn đi ra ngoài lâu như vậy.”
Điền Thần Côn bất đắc dĩ nhún hai vai: “Tôi cũng không biết nữa, hắn định ra ngoài hơn mười ngày vậy cái tiệm này phải làm sao bây giờ
Những người dân đến mua bánh kếp mà không có chắc chắn sẽ làm ầm ĩ lên cho mà xem.”
Lúc này, Lâm Phàm đi tới ga tàu mua một vé xe, đến nỗi chọn thành phố nào để đi thì hắn cũng không biết
Chỉ có thể tùy tiện chọn một nơi gần đây thôi, thật ra hắn cũng không muốn đi đến những nơi quá xa xôi
Bên trong xe
Lâm Phàm đã ngồi ổn định trên xe, bây giờ tinh thần của hắn cũng đang từ từ bình tĩnh lại, hiện tại có rất nhiều kiến thức trong đầu nên trong một thời gian ngắn hắn có chút phản ứng không kịp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không nghĩ tới hắn lại có thể rút ra được kiến thức chính là loại này, thật sự đây là kết quả hắn không ngờ tới
Hơn nữa bách khoa toàn thư lần này cũng không phải rút ra từ người xung quanh mà là lựa chọn ngẫu nhiên
Không lẽ cứ đến lần thứ mười sẽ có thể rút ra được một lần kiến thức lớn hay sao
Nếu thật sự là như vậy có lẽ cũng không phải tệ lắm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khụ khụ
Một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh che miệng, ho sặc sụa
Sau đó chỉ thấy lồng ngực của ông ta dịu lại một chút, hình như tình trạng đã ổn định lại rồi
Lần đầu tiên nhận được phần kiến thức này, trong lòng Lâm Phàm cũng vô cùng tò mò, nhịn không được nhìn về phía người đàn ông trung niên đó
Vốn dĩ dùng kiến thức xem bói hắn có thể nhìn ra được người đàn ông trung niên trước mắt này chắc chắn bị bệnh, nhưng hoàn toàn không biết cách nào để chữa bệnh
Thế nhưng bây giờ khi nhìn sơ qua, hắn có thể nắm rõ hết tất cả mọi thứ như trong lòng bàn tay, có tật bệnh gì, bắt nguồn từ đâu hoặc nói là chữa bằng cách nào thì trong lòng của hắn đều có thể nắm chắc
Người đàn ông trung niên phát hiện nam thanh niên bên cạnh đang nhìn mình, nên lịch sự gật đầu cười một cái: “Đây là bệnh cũ mà thôi.”
Lâm Phàm không nói thêm gì cũng khẽ cười đáp lại
Khi nhân viên phục vụ trên xe đi ngang qua thì Lâm Phàm nói: “Có thể cho tôi mượn một tờ giấy và viết được không?”
Nhân viên phục vụ: “Được ạ
Chờ tôi một chút.”
Không lâu sau, giấy và viết đã được mang tới
Hắn cảm thấy nhiệm vụ lần này nhắc nhở chính mình phải làm một bác sĩ chân đất, hành y tế thế
Việc này nếu đã gặp hơn nữa đối với hắn thì đây cũng không phải là việc gì khó, nếu có thể giúp đỡ được cho người khác thì đây cũng là một việc tốt mà
(Bác sĩ chân đất, ý chỉ những người hành nghề y mà không có giấy chứng nhận, đôi khi có người có thuốc hay kỹ thuật gia truyền thật, nhưng cũng có người lợi dụng để lừa gạt tiền mà ta hay gọi là lang băm.)
Xét về khía cạnh Trung y và Tây y thì mỗi lĩnh vực đều có thế mạnh riêng
Trung y thì ôn hòa, lấy bản thân làm cơ sở để điều hòa tình trạng của cơ thể
Còn Tây y thì có hiệu quả nhanh, nhưng mà thuốc lúc nào cũng có ba phần độc, giữa hai loại này khó có thể phân biệt loại nào mạnh hơn
Bây giờ Lâm Phàm cũng không việc gì làm, giúp người này trị bệnh cũng là tiện tay, bởi vì hắn có kiến thức và dược lý để giúp ông ta trị tận gốc bệnh này
Sau đó hắn ngồi viết phương thuốc lên trên tờ giấy, sau khi viết xong, Lâm Phàm trả viết lại cho nhân viên phục vụ
Qua một khoảng thời gian
Cuối cùng cũng đã đến nơi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tô Châu
Khi đứng dậy chuẩn bị xuống xe, Lâm Phàm vỗ vai người đàn ông trung niên bên cạnh: “Ông anh
Tôi thấy anh bị ho dữ quá, chắc là bị bệnh phổi rồi đó
Tôi khá thành thạo y thuật nên đã kê cho ông anh một đơn thuốc
Chịu khó điều trị qua vài liệu trình thì có thể trị hết căn bệnh tận gốc.”
Người đàn ông trung niên quay qua nhìn Lâm Phàm rồi giơ tay ra nhận lấy đơn thuốc
Sau đó cười một cái rồi tiếp tục đi về phía trước
Lâm Phàm không nghĩ tới đối phương lại tin tưởng mình như vậy nên trong lòng cũng cảm thấy rất vui vẻ
Nhưng khi ra khỏi xe, Lâm Phàm nhìn thấy người đàn ông trung niên ở phía trước đang vò đơn thuốc lại thành một khối, rồi ném thẳng vào chân tường
Đối với người đàn ông trung niên này mà nói, ông ta đã đi khám bệnh khắp Thượng Hải nhưng những người bác sĩ kia cũng không dám chắc chắn điều gì
Nên hiển nhiên là ông ta cũng không tin Lâm Phàm cũng không tin đơn thuốc này
Mà việc nhận lấy đơn thuốc lúc nãy rồi không ném đi, chủ yếu là vì để nhanh chóng xuống xe, không muốn nói nhảm với Lâm Phàm
Lâm Phàm đứng tại chỗ, bất lực lắc đầu cũng không nói gì thêm
Không tin thì thôi vậy, cũng không trách người ta được, dù sao không tin người lạ cũng là việc rất bình thường
Lúc này lại có một cuộc điện thoại gọi tới
Trong điện thoại Vương Minh Dương kinh ngạc nói: “Ông thần của tôi ơi
Cậu chạy đi đâu vậy
Tôi đến phố Vân Lý tìm cậu thì nghe Thần Côn nói cậu muốn đi ra ngoài để tránh đầu sóng ngọn gió, phải hơn mười ngày mới quay về?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.