Một bệnh viện lớn ở Hàng Châu
Một người đàn ông đem mình trùm kín mít đi dạo quanh bệnh viện kiểu ăn mặc thế này không có gì sai cả chỉ là chuyện bình thường ở bệnh viện mà thôi, da của một số người không thể tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng mặt trời nên mới trùm kín cả người, chuyện này cũng khá phổ biến ở đây
Lâm Phàm đã mấy lần từng trải qua cái bầu không khí của mấy bệnh viện, cái cảm giác này đúng thực rất tệ
Ở trong bệnh viện tâm trạng của con người sẽ không tự chủ được mà càng thêm nặng nề, chủ yếu là trong này tràn ngập một cảm giác đè nén áp lực rất khó nói
Nhìn những người chung quanh đi ngang qua lại, có người mắc bệnh nhẹ có người mắc bệnh nặng, cuộc đời vô thường này tốt hơn vẫn là phải bảo vệ thân thể của mình cho tốt
Nếu để mang bệnh vào người thật sự không thể kham nổi, bệnh nhẹ thì hao tốn chút tiền bệnh nặng thì tán gia bại sản
Dựa vào những kinh nghiệm trước đây, hắn hiện tại đã có hướng đi của mình, ở trong balo của hắn có vũ khí bí mật
Sau khi nhìn ngó xung quanh một vòng hắn không tìm được đối tượng nào phù hợp
Hiện tại mọi người đang rất cảnh giác, bản thân hắn đã không có chứng chỉ hành y mà đối với Trung y cũng không có chút địa vị nào, nếu như hắn bị bắt phải tự mình gánh lấy hậu quả
Đúng lúc này, tiếng ồn náo từ trong đại sảnh bệnh viện truyền đến
“Tránh ra một chút, nhường đường cho bác sĩ tới.”
Bên trong đại sảnh rất hỗn loạn, nhiều người đang tụ tập ở cùng một chỗ, giữa đại sảnh là lần lượt từng chiếc xe đẩy từng bệnh nhân đang nằm bên trên
Bởi vì số lượng xe cứu thương và xe đẩy có hạn nên một số bệnh nhân bị đặt nằm trên mặt đất trên người bê bết máu, có người còn bị cây sắt cắm ngược trông rất là thê thảm
“Làm sao vậy?”
“Chuyện gì đã xảy ra”
Rất nhiều người vây quanh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt tâm trạng không khỏi sợ hãi, những người đang nằm ở đó máu thịt bê bết đầm đìa ai nhìn vào cũng hoảng hồn
“Đây là một vụ tai nạn xe, xe buýt va chạm với một chiếc xe tải lớn, hành khách trên xe đều bị thương nặng, có người gần như không còn thở.”
Lúc này, các y tá đều lo lắng đến độ sắp rơi nước mắt, các bác sĩ trong bệnh viện tuy đã sớm nhận được thông báo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng lần này số lượng người bị thương thật sự quá nhiều đến mức họ không kịp để xử lý, trước tiên chỉ có thể lựa chọn chữa trị cho những nạn nhân bị thương nghiêm trọng
Một số người nhà sau khi nghe tin vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy hiện trạng của người thân, bọn họ sợ hãi ngã quỵ xuống đất: “Bác sĩ, xin hãy cứu lấy chồng tôi.”
“Bác sĩ, anh mau tới đây, con trai tôi vừa mới nôn ra máu, các vị mau tới đây.”
Các bác sĩ lúc này cũng đang rất bận rộn, phần vì số lượng bệnh nhân quá nhiều hơn nữa còn vì tâm trạng của người nhà lại dễ thay đổi thất thường, vì vậy mà gây ra trở ngại rất lớn đến việc trị liệu của họ
Lúc này, một bác sĩ hét lên: “Người bị thương lập tức đưa đến phòng mổ để phẫu thuật ngay bây giờ, nếu không sẽ muộn.”
“Nhanh, nhanh....”
.....
Lâm Phàm nãy giờ nhìn thấy mọi việc xảy ra trước mắt hắn cũng rất sợ hãi, tình cảnh này thật sự quá thê thảm thấy vậy hắn cũng không nghĩ nhiều, lập tức mang theo chiếc balo chạy về phía nhà vệ sinh
Trong nhà vệ sinh, Lâm Phàm nhanh chóng mở balo lấy toàn bộ dụng cụ và quần áo bác sĩ ở bên trong ra, sau đó mặc trên người rồi đi thẳng đến đại sảnh
“Tránh ra một chút....” Lâm Phàm đẩy đám người ra và đi vào bên trong
Vừa mới bước vào hắn đã bị một người nhà bắt gặp, người này vô cùng kích động: “Bác sĩ, anh mau xem cho con trai tôi, bọn họ nói con trai tôi vô phương cứu chữa
Tôi cầu xin anh, xin hãy cứu lấy con trai tôi.”
Lâm Phàm gật đầu, lập tức đi đến bên người bị thương, nhịp tim của cậu bé đã tạm thời ngừng đập , nhưng bất kể là tình huống gì miễn là chỉ cần kịp thời chữa trị trong thời gian ngắn hắn nắm chắc rằng mình có thể cứu được người này
Bởi vì cơ thể con người luôn có cơ chế để bảo vệ, khi cơ thể bị thương tổn nghiêm trọng sẽ tự vệ theo bản năng
Tất nhiên, đối với người bình thường mà nói cơ chế tự vệ này giống như người đã chết, nhưng nếu như không giải cứu kịp thời căn bản là nạn nhân sẽ chết thật
Một bác sĩ đang sơ cứu hét lên với Lâm Phàm: “Cậu bé hết hi vọng rồi, mau đến cứu những người còn lại đi.”
Người nhà vừa nghe xong rất tức giận vẻ mặt dữ tợn nói: “Anh nói cái gì vậy
Con trai tôi chưa chết.”
Vị bác sĩ lắc đầu, tình thế này thực sự bất lực, nhưng ông cũng không thể nói gì thêm
Một y tá tiến lên, nhìn bác sĩ: “Xin hỏi anh là bác sĩ nào?”
Nhìn thân hình người này lại nhìn số trên tấm thẻ đang đeo, cô y tá có cảm giác hình như mình chưa từng gặp qua vị bác sĩ này bao giờ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hơn nữa đối phương còn che chắn kín mít xem ra có chút kỳ quái
Lâm Phàm trừng mắt nhìn: “Cô còn hỏi mấy chuyện này làm gì, còn không mau đi cứu người, cô tránh qua một bên đi để cậu bé này cho tôi.”
…