Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 622: Ngày kỷ niệm




Tin đồn lan truyền khắp cõi mạng, rất nhiều người đang tìm kiếm thần y nhưng họ cũng không biết vị thần y này rốt cuộc là ai
Ngô U Lan buông Lâm Phàm ra, cười nói: "Trong thời gian anh vắng mặt chúng tôi đều xem tin tức của anh trên mạng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Suỵt, đừng công khai ra ngoài, khiêm tốn một chút.” Lâm Phàm nhỏ giọng nói, bây giờ hắn mới biết mình đã làm mọi chuyện rùm beng hết lên
Nếu như lộ ra sợ là sẽ còn nghiêm trọng hơn, tạm thời hắn còn chưa nghĩ ra cách nên giải quyết như thế nào
Ngô U Lan gật đầu: "Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không đem chuyện này nói cho ai biết đâu, nhưng mấy tin tức đó đều là thật sao
Lâm Phàm cười bí ẩn: “Cô đoán xem

.....
Triệu Chung Dương vội vàng đi ra: “Các anh em, Lâm đại sư đã trở lại, từ giờ trở đi mọi người lại có thể nhìn thấy hào quang của đại sư rồi.”
Lâm Phàm vẫy tay về phía ống kính, trên mặt vẫn giữ nụ cười
Tuy thời gian này hắn làm việc không công, nhưng cũng coi như là đã đi qua năm thành phố
Hơn nữa cảm giác cứu một mạng người rất sảng khoái và thoải mái, nhất là khi nhìn thấy những người đã không còn hy vọng gì nữa, dưới nỗ lực của hắn mà được cứu sống
Cái cảm giác đó thật không biết phải dùng ngôn từ nào để diễn tả hết được, bản thân phải từ từ cảm nhận mới được
Bên trong cửa hàng
Điền Thần Côn sợ hãi than thở: "Cậu lần này thực sự làm lớn chuyện rồi đó, tôi vừa đọc tin tức trên mạng thì thấy có quá nhiều người đang muốn tìm cậu
Nếu như bị họ phát hiện vị thần y đó là cậu, cửa hàng này của chúng ta chỉ sợ là sẽ bị người ta phá nát mất.”
Lâm Phàm nhìn Triệu Chung Dương, Triệu Chung Dương gật đầu đáp: "Livestream đã đóng rồi
Lâm Phàm nói: “Tốt hơn là đừng nói gì hết, tôi cũng không biết nên nói gì bây giờ, chuyện này vẫn nên giấu đi đừng để cho mọi người biết.”
Điền Thần Côn nói: "Kỳ thật sẽ tốt hơn nếu chúng ta chuyển nghề mở phòng khám, dù sao thì bây giờ tôi vẫn không có ấn tượng tốt đối với bệnh viện
Lâm Phàm nói: "Thế nào, ông bị ép buộc gì sao?”
Điền Thần Côn gật đầu: "Đúng vậy, trước đây tôi bị cảm nhẹ, có đến một bệnh viện lớn để khám
Họ yêu cầu tôi xét nghiệm máu gì đó lại còn bảo tôi làm đủ loại kiểm tra, nếu tôi không cứng rắn chỉ yêu cầu truyền nước thôi thì không biết chừng còn phải tốn thêm tiền mua quan tài luôn ấy chứ.”
Lâm Phàm cười nói: "Người ta cũng cũng vì muốn tốt cho ông thôi mà, xét nghiệm máu kiểm tra một chút xem có sao không
Được rồi, được rồi, tôi không có năng lực mở bệnh viện đâu, cái này không làm được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"
Lâm Phàm cảm thán nói: “Thời gian tới tôi sẽ tranh thủ thu xếp công việc, tiếp đó thì đi thi để lấy giấy phép hành nghề y., không có chứng chỉ hành nghề, tôi cũng không thể quang minh chính đại khám bệnh cho người ta được
Điền Thần Côn cười nói: "Tôi nghĩ việc này không cần vội, ngày mai là ngày hai mươi, đồ đạc tôi đã chuẩn bị xong
Lão nhị ở chợ rau biết chúng ta muốn đi viện phúc lợi trẻ em tặng quà nên ông ấy chỉ lấy giá vốn
Lâm Phàm gật đầu: "Được, ngày mai chúng ta hành động, tôi sẽ liên lạc với một số người
"
Nhóm WeChat
Lâm Phàm: "Ngày mai là 20, tôi sẽ đến Viện phúc lợi trẻ em ở Nam Sơn, các bạn thua ván cược ngày đó thì đừng quên nhá.”
Chỉ vài giây sau, ai đó trong nhóm đã có phản hồi
Hà Thừa Hàn: "Đại sư yên tâm đi, tôi đã chuẩn bị xong hết cả rồi, không cần nhiều lời
Hai ngàn món đồ chơi trẻ em, trong đó có một ngàn con thú nhồi bông được làm rất đẹp mắt, tuyệt đối sẽ không lừa gạt anh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Kim Vân Minh: "Quà của tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, một ngàn bộ quần áo trẻ em đã đâu vào đấy
"
Một trăm chiếc máy tính Lenovo cũng đã sẵn sàng
"Một trăm bộ máy học tập thông minh cũng đã chuẩn bị xong hết thảy
Chu Châu: "Quà của mọi người hơi cao cấp, tôi không có nhiều như vậy nên tôi đã mua rất nhiều đồ ăn vặt, chắc chắn là sẽ rất phong phú.”
Lý Hạo: "Tôi thì chuẩn bị một ngàn bộ sách, đã đặt mua với người ta rồi, đồng thời tôi cũng đặt mua cả tủ sách, ngày mai họ sẽ vận chuyển đến.”
Lâm Phàm sửng sốt: "Tôi đi lâu như vậy mà không ngờ mọi người vẫn luôn nhớ ngày này.”
Hà Thừa Hàn: "Ha ha, làm sao mà quên được chứ, chúng tôi đều ghi lòng tạc dạ
“Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều
Lâm Phàm cười nói, cảm giác này thật sự rất tuyệt, càng nhiều người thì sự ủng hộ càng mạnh
Điều này cũng hợp lý, nếu chỉ dựa dựa vào bản thân một mình hắn thì hoàn toàn không thể làm được những thứ này
Lâm Phàm: "Được, ngày mai chúng ta gặp mặt ở Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn
Tinh Tinh
Ngay lúc này, Vương Minh Dương gọi điện thoại tới
Vương Minh Dương nói: "Thủ tục đã làm xong, chỉ chờ cậu ký tên
Lâm Phàm ngạc nhiên: "Nhanh vậy sao?”
Vương Minh Dương: "Ha ha, tôi đã nhúng tay vào làm thì tốc độ có thể chậm được sao.”
Lâm Phàm gật đầu: "Được, vậy ngày mai gặp nhau ở viện phúc lợi trẻ em, tôi sẽ ký tên, lần này thật sự rất cảm ơn anh.”
Vương Minh Dương: "Lời này của cậu quá khách sáo rồi, tôi không vui đâu nghen
Cái gì mà cảm ơn tôi kia chứ, đời người ngắn ngủi, tôi cũng phải làm một hai chuyện có ý nghĩa mới được chứ
“Ha ha…”
Sau đó hai người tùy ý tán gẫu một hồi thì cúp điện thoại
Ngày hôm sau
Phố Vân Lý nhộn nhịp, tất cả các cửa hàng đều đóng cửa, một chiếc xe tải lớn đậu ở đầu đường mà phía sau là từng chiếc xe tư nhân
Người dân xung quanh sững sờ khi nhìn thấy cảnh trước mắt, bọn họ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.