Triệu Tứ là một nhân vật ở Thượng Hải hay nhận nhiệm vụ bảo an cho phía Chương Tuệ, bình thường phía Chương Tuệ có sự kiện nào không tiện giải quyết công khai sẽ giao cho Triệu Tứ giải quyết
Hơn nữa Triệu Tứ có mở một công ty cho vay ở Thượng Hải, hay còn gọi là cho vay nặng lãi
“Chương tổng, sao thế này
Có phải gặp chuyện gì rồi không?” Triệu Tứ đến hỏi Chương Tuệ
Kim Dương là người trong giới, sao có thể không biết Triệu Tứ, cung kính gọi: “Tứ gia.”
Triệu Tứ gật đầu, không để Kim Dương vào mắt
Hắn ta thấy chẳng qua đây cũng chỉ là một kép hát mà thôi
Chương Tuệ kể lại chuyện mới xảy ra với Triệu Tứ, Triệu Tứ nghe xong hết sức ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Chương tổng, chuyện này nhỏ như con thỏ, làm tôi còn tưởng có chuyện gì to tát lắm chứ
Không phải một thanh niên thôi sao
Nếu cô nói rõ trong điện thoại, tôi đã bảo mấy đứa nhỏ đến bắt nó dập đầu nhận sai trước mặt cô là xong, làm mất công tôi chạy từ xa tới đây vô ích.”
Chương Tuệ cười nói: “Anh Tứ, việc này phải do anh ra mặt mới được
Dạo gần đây tôi mới tìm được mấy hạt giống không tệ, lát nữa đi xem với tôi chứ?”
Triệu Tứ tươi cười giơ tay lên đáp: “Chúng ta hiểu nhau là được, hiểu nhau là được
Để tôi xử lý chuyện này cho, bảo đảm cô sẽ hài lòng
Bây giờ hắn ta đang ở đâu?”
Chương Tuệ chỉ đằng trước: “Ở trong đó.”
Triệu Tứ gật đầu: “Được, chúng ta đi xem thử đây là thần thánh phương nào mà dám đắc tội với Chương tổng, loại chuyện này đúng là chỉ có bọn tôi mới giải quyết được, nếu đây là việc kinh doanh thì cũng đành bó tay.”
Triệu Tứ hết sức rõ ràng mối quan hệ lợi ích giữa hắn ta và Chương Tuệ, có thể xử lý những chuyện không thể xử lý công khai cho cô ta
Dù sao trong ngành giải trí có rất nhiều chuyện bí mật, mà những bí mật này chỉ có thể do Triệu Tứ này giải quyết
Đùng
Triệu Tứ không động đậy, đàn em bên cạnh đạp một phát làm văng cánh cửa ra
Bỗng nhiên, người bên trong yên lặng trong khoảnh khắc
Nhóm người Lâm Phàm nhìn cửa ra vào, không biết là đã xảy ra chuyện gì
Trong đó một tên đàn em hét lớn: “Ai vừa mới đắc tội Chương tổng, bước ra đây cho tao!”
Xoạt
Lúc này tất cả mọi người đều đứng lên
Lâm Phàm cau mày, vọt thẳng về trước: “Cút ra ngoài cho tôi!”
Triệu Tứ nghe vậy, bật cười: “Thằng nhóc này còn trẻ mà nóng vội thế nhưng cũng có chút thú vị đấy, xem ra cũng có chút bản lãnh
Chương tổng không phải là người mà mày có thể đắc tội, đem tên này kéo ra ngoài cho tao!”
Đám lâu la đàn em phía sau nghe lệnh, tất cả lập tức hành động
Lão đại đã ra lệnh, chắc chắn họ phải tuân theo
“Triệu Tứ, con mẹ mày muốn chết phải không?” Đúng lúc này, Vương Minh Dương đi đến, giận dữ hét lên
Triệu Tứ nhìn người đến, lập tức sững sờ: “Vương tổng…”
Chương Tuệ cũng ngẩn người, tất nhiên cô ta biết Vương Minh Dương nhưng không nghĩ đến việc Vương Minh Dương sẽ có mặt ở nơi này
“Vương tổng hiểu lầm, không phải chúng tôi đến gây sự mà là thằng nhóc này chọc Chương tổng, tôi mới đến nói phải trái với hắn, bảo đảm không quấy rầy mọi người.” Triệu Tứ vội vàng nói
“Má nó, mắt mày mù rồi à
Đây là anh em của tao
Mày tìm cậu ấy nói chuyện chính là tìm tao nói chuyện
Mày muốn chết đúng không
Nếu mày muốn chết thì nói thẳng, tao giúp mày thỏa nguyện.” Vương Minh Dương nổi giận mắng, không cho Triệu Tứ một chút mặt mũi nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Đừng có nói tục trước mặt bọn nhỏ, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.” Lâm Phàm nói
Vương Minh Dương gật đầu: “Đúng, không được nói tục.” Sau đó phất tay nói: “Các vị hàng xóm trong phố Vân Lý chăm sóc bọn nhỏ nhé
Những người khác theo tôi ra đây xem tên này muốn gì.”
Triệu Tứ thấy cảnh trước mắt đã ngẩn cả người, bỗng dưng hắn ta có cảm giác chuyện này có gì đó sai sai
Bên ngoài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ánh mắt Chương Tuệ nhìn một vòng xung quanh, phát hiện cô ta biết không ít người trong đó nhưng cô ta nghĩ mãi không hiểu những người này có quan hệ gì với thằng nhóc này
Vương Minh Dương: “Triệu Tứ, ý của mày là sao?”
Kim Dương nghé con không sợ cọp, bước thẳng đến: “Anh là ai
Ý của Tứ gia là gì phải báo cáo với anh sao?”
“Cút ra chỗ khác.” Triệu Tứ trừng mắt liếc Kim Dương, sau đó nói: “Vương tổng, không, anh Vương đừng hiểu lầm, đây chỉ là hiểu lầm thôi.”
Vương Minh Dương cười ha hả nói: “Hiểu lầm
Mẹ nó mày dẫn nhiều người như vậy đến cô nhi viện kiếm chuyện với anh em tao mà mày dám nói đây là hiểu lầm hả
Có phải Vương Minh Dương tao không nói đến thì mày có quyền khi dễ anh em tao phải không
Mày đừng quên, năm đó tao không một xu dính túi vẫn có thể đánh mày đến quỳ xuống gọi tao là anh, hiện tại mày có tin tao giết mày cũng không ai biết hay không?”
“Dạ dạ, anh Vương đừng nóng, Triệu Tứ em không có gan chọc giận anh em của anh
Đây đúng là hiểu lầm thôi, nếu em biết đây là anh em của anh, cho em mười lá gan cũng không dám đụng vào nữa.” Triệu Tứ lo sợ đáp
Hắn ta thật sự sợ Vương Minh Dương, đây không phải sợ bằng lời nói mà sợ từ tận đáy lòng
Rất nhiều năm về trước, hắn ta đã va chạm một lần với Vương Minh Dương, lần đó hắn ta bị Vương Minh Dương đánh cho chết khiếp, đến nỗi bị Vương Minh Dương đánh cho quỳ xuống gọi anh trên công trường, chuyện khi đó rất nhiều người thấy
Tuy bây giờ không ai nhắc chuyện này, chủ yếu do hắn ta đã nổi danh hơn nhưng cũng do giá trị bản thân Vương Minh Dương cũng tăng vọt, bắt đầu chú ý hình tượng nên không muốn có bất kỳ tin tức xấu nào xuất hiện