Triệu Minh Thanh đột nhiên nổi giận nói: “Cậu tuổi còn trẻ học cái gì không học lại đi học nói phét lừa gạt người khác
Giấy phép hành nghề Trung Y chỉ có người có tài năng chân chính học thức đàng hoàng mới có thể có được
Trước đó tôi thấy nhóc con cậu mặt mày sáng sủa, người ngay thẳng chính trực
Không nghĩ tới lại là loại người khoác lác như vậy, tôi cũng không muốn nói chuyện với cậu nữa, đúng là lãng phí thời gian, đúng là loại người hết thuốc chữa..”
Sau khi nói xong lời này, Triệu Minh Thanh trực tiếp phất tay rời đi, động tác uyển chuyển mà dứt khoát, rất là có phong thái cao nhân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Phàm đứng im tại chỗ, hắn không phải là bị Triệu Minh Thanh giáo huấn mà suy ngẫm, mà là không ngờ Triệu Minh Thanh lại khen ngợi hắn
Mặt mày sáng sủa, ngay thẳng chính trực
Hắn sờ sờ mặt mình nói: “Chẳng lẽ bây giờ mình thật sự đẹp trai như vậy sao?”
Trước kia đối với ngoại hình của mình hắn cảm thấy rất tự ti, không nghĩ tới ông già này còn rất có mắt nhìn, xem ra hôm nay không chữa ắt là không được rồi
Nhìn ông lão đi phía trước Lâm Phàm vội vàng đi theo, lúc đi ngang qua bãi cỏ hắn phát hiện trên mặt đất có một sợi dây thừng, thế là trực tiếp nhặt lấy cầm trong tay
Đợi lát nữa, dù không biết sẽ như thế nào, nhưng chuẩn bị sẵn sàng vẫn rất cần thiết
Triệu Minh Thanh tâm trạng lúc trước còn rất tốt nhưng hiện tại lại không thoải mái chút nào
Lúc nãy sau khi làm xong một số công việc ở phòng khám rồi rời đi, ông ta gặp được một thanh niên trẻ tuổi hoạt bát năng nổ, cảm giác không tệ
Ông ta tin rằng cùng nói chuyện với người trẻ tuổi có tính tình hoạt bát như thế này có thể khiến tâm trạng của mình càng vui vẻ hơn,
đồng thời khiến trái tim già cỗi của mình cũng dần dần trẻ lại
Nhưng ông không ngờ rằng cái người trẻ tuổi này thật sự khiến cho người ta thất vọng, cực kỳ thất vọng
Trung Y vốn dĩ là tinh hoa của đất nước là quốc bảo của dân tộc, bất luận là loại hình nào Trung Y thì đều dùng một lòng nghiêm túc mà đối đãi
Thế nhưng lời nói của người trẻ tuổi kia lại làm cho ông hết sức tức giận
Bệnh phổi này của mình nhiều năm qua vẫn dùng thuốc Trung Y điều trị, nhưng cũng không hết hoàn toàn
Bởi vì theo ông ta biết thì vấn đề nằm ở bản thân ông
Hiện âm dương ngũ hành mất cân bằng nên mới gây ra bệnh, lại thêm vấn đề tuổi tác thể lực không bằng người trẻ tuổi, muốn bệnh được chữa khỏi hẳn đã là việc không thể
Nhưng mà người trẻ tuổi này lại mở miệng nói nhảm, quả thực làm ông ta rất tức giận
Triệu Minh Thanh khẽ nhíu mày, ông ta phát hiện cái người trẻ tuổi lúc nãy vẫn luôn đi theo mình
Sau đó ông dừng lại, ông muốn khuyên nhủ cái người trẻ tuổi này thật tốt, làm bất cứ chuyện gì thì cũng không nên quá tham vọng viển vông không thực tế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Cậu.…” Triệu Minh Thanh vừa lên tiếng thì đột nhiên tình huống có chút gì đó không đúng lắm
Lâm Phàm trực tiếp khom người xuống vác Triệu Minh Thanh lên vai, sau đó chạy như bay về phía rừng cây nhỏ bên cạnh
Giữa ban ngày ban mặt chắc chắn là không được, nhưng trong rừng cây nhỏ kia tuyệt đối không thành vấn đề
“Thả tôi xuống.…” Triệu Minh Thanh đã lớn tuổi nên không phải là đối thủ của một người trẻ tuổi như Lâm Phàm, lại bị hắn vác trên vai như vậy không còn cách nào để phản kháng
“Đừng nóng vội, tôi làm rất nhanh.”
Ông lão này không thành thật chút nào, vẫn còn đang cố chống cự, thế nhưng Lâm Phàm nói cái gì thì sẽ làm cái đó, tuyệt đối không có nói đùa
Nếu hắn đã nói chữa khỏi thì nhất định sẽ chữa khỏi cho ông ta, tuyệt đối không dây dưa dài dòng
“Thả tôi xuống, tôi sẽ không truy cứu cậu.”
Triệu Minh Thanh rõ ràng mệt mỏi, chống cự không lại người trẻ trước mắt, ông ta nghiêm túc nói: “Anh bạn trẻ, cậu làm như vậy là phạm pháp rồi, cậu còn trẻ làm chuyện sai lầm muốn quay đầu lại vẫn còn kịp đó.”
Bởi vì bây giờ là buổi sáng chỗ này không có nhiều người nên tạm thời không có ai phát hiện chuyện đang xảy ra ở đây
“Đừng nói mấy chuyện này nữa, để tôi nói lại cho ông nghe những lời lúc nãy một lần nữa
Tôi cho ông hai sự lựa chọn, đợi sau khi tôi chữa khỏi bệnh cho ông xong
Một là ông bái tôi làm thầy hai là ông cấp cho tôi giấy chứng nhận hành nghề Trung Y, được chức”
Tiếp đó Lâm Phàm nhặt lên chiếc hộp mà Triệu Minh Thanh mang theo, khi mở nó ra thì thấy bên trong là những cây ngân châm có độ dài khác nhau được xếp thành hàng ngay ngắn, hắn nói: “Không tồi, quả thực không tồi, mấy cây ngân châm này quả thực không hề tầm thường chút nào, chắc hẳn nó là của đại sư truyền lại, ắt hẳn có chút lai lịch nhỉ.”
Triệu Minh Thanh hiện tại không biết nên nói gì: “Cậu nhóc, chớ làm loạn.”
Ông ta bây giờ bị tên nhóc này trói chặt vào tán cây, nếu không phải thân thể của ông còn một chút cứng cỏi e là đã không chịu nổi tra tấn kiểu này
Hơn nữa, không hiểu vì sao bây giờ người trẻ tuổi lại hung hăng thế
Ý kiến bất đồng thì ngay tức động thủ
Nhìn vẻ mặt của tên nhóc này cũng không giống người bị bệnh, cũng đâu phải người bị bệnh thần kinh, sao lại làm ra mấy chuyện như thế này